Trương Sùng Quang không thể từ chối được.
Cậu nhìn Hoäc Tây nói: “Em nói xem?”
Hoäc Tây không muốn mất lòng thầy nên đồng ý: “Nhưng em không chuẩn bị quà, thật là thất lễ quá!”
“Thầy không quan tâm đến điều đó.” Thầy đưa vợ về trước sau đó bảo đôi trẻ đi theo.
Trương Sùng Quang chuyển đồ vào trong cốp xe, nhìn Hoắc Tây bước lên xe: “Nếu em cảm thấy không thoải mái, sau bữa tối chúng ta sẽ quay lại ngay.”
Hoắc Tây thắt dây an toàn vào: “Em không thấy khó chịu.”
Trương Sùng Quang đột nhiên cúi xuống hôn cô.
Hoắc Tây muốn hỏi điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở dưới nhà giáo viên, Trương Sùng Quang lấy đồ vừa mới mua về ra. Trong đó có hai loại trái cây và sữa, cậu bê túi đồ lên lầu, Hoắc Tây cũng đi theo cậu.”
Sau khi vào trong nhà, cậu tự nhiên cởi áo khoác ra và muốn giúp vợ thầy nấu ăn.
Vợ thầy mỉm cười nói: “Mau ra với bạn giái đi!”
Trương Sùng Quang quay người lại, nhưng Hoắc Tây đang trò chuyện với thầy, cuộc trò chuyện khá thú vị. Đương nhiên, điều đó không hề tạo ra gánh nặng tâm lý cho cô.
Phải chăng tất cả luật sư đều là những con bò ở ngoài xã hội?
Trương Sùng Quang đi tới ngồi xuống, ba người cùng nhau chia sẻ kỷ niệm, nói mãi không xong.
Hoắc Tây nói một lúc rồi đi vào trong bếp phụ. Trương Sùng Quang chơi cờ với thầy, chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Nhưng thầy lại cười vui vẻ nói: “Sau khi ra nước ngoài em có quay về một lần, là vì cô gái này đúng không?”
Lúc đó Sùng Quang đã có bạn gái, nhưng Hoắc Tây bị bệnh nên cậu đã vội vàng từ Mỹ về ở cùng Hoäc Tây cho đến khi cô bình phục. Chuyện này chỉ có mình Hoắc Tây là không biết.
Trương Sùng Quang sửng sốt một lúc.
Cậu nghĩ tới chuyện trong quá khứ, lúc đó cậu có quan hệ tình cảm với Thẩm Thanh Liên, Tiểu Hoắc Kiều nói với cậu rằng Hoắc Tây bị bệnh, cậu ngay lập tức mua vé bay về.
Chỉ là cậu ngại nên khi ở nhà không dám tới gần cô.
Cậu tự nhủ rằng đó không phải vì cậu thích cô và không thể đánh mất cô, đó chỉ là vì cậu sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lỡ như cô muốn dùng máu của chính bản thân thì sao!
Những ngày đó, Thẩm Thanh Liên gọi điện thoại cho cậu đến mức muốn cháy máy, nhưng cậu vẫn không trở về Mỹ.
Khi trở về, cậu đã chia tay với Thẩm Thanh Liên.
Khi đó, cậu mới mơ hồ nhận ra mình thích Hoắc Tây.
Nhưng cậu đã bỏ cô để ra nước ngoài, chính cậu đã cho cô biết rằng thế giới bên ngoài rất rộng lớn, những cô gái khác rất dễ thương và cậu muốn thử sống một cuộc sống mới.
Thế là cậu tiếp tục yêu, cố tình bỏ qua những khao khát...và rồi hối hận!
Thầy giáo cười khúc khích rồi nói: “Mau đi đi, không nghĩ tới hai đứa lại có thể ở cùng nhau! Sùng Quang, hai đứa rất hợp đôi!”
Trương Sùng Quang cười: “Vậy thì tốt quá! Em rất vuil”
Lúc này ở trong phòng bếp, có tiếng thở hổn hển.
Cậu vội vàng đứng dậy chạy vào bên trong: “Hoắc Tây.”
Ngón tay của Hoắc Tây bị đứt, đang chảy máu...Trương Sùng Quang dịu dàng nắm lấy tay cô: “Em ngốc quá, sao lại để bản thân bị thương như vậy? Em bị máu
khó đông, bình thường phải cẩn thận.”
Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, mím môi nói: “Không sao đâu! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mài”
Nhưng Trương Sùng Quang vẫn rất lo lắng! Sau đó, máu thật sự không thể cầm được, cậu đành phải mặc áo khoác cho
cô, chào thầy giáo rồi đưa cô đến bệnh viện. Hoắc Tây đi xuống lầu, trong lòng có chút khó chịu: “Nhưng mà, đồ ăn sắp chuẩn bị xong rồi!”
Trương Sùng Quang không nói câu nào. Cậu mở cửa xe cho cô, Hoắc Tây thở dài nói: “Được rồi!”
Khi bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ kê một đơn thuốc, cô chỉ uống một viên thì vết thương đã từ từ đông lại.
“Chúng ta nên làm gì đây? Quay lại đó và tiếp tục ăn tối được không? Em nghĩ thầy có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!