Trương Sùng Quang không nhịn được mà hôn cô một lúc.
Đêm nay có ý nghĩ vô cùng to lớn đối với cậu, đến mức hầu như cậu không thể nhắm mắt ngủ được.
Sáng sớm hôm sau.
Cậu nhẹ nhàng bế Hoắc Tây ra khỏi lòng, đứng dậy mặc quần oá sau đó đi xuống lầu. Ôn Noấn đã dậy từ sớm và đang nói chuyện với người hầu về cách trang trí bữa sáng. Có lẽ vì bọn trẻ đang ở nhà nên bà giải thích rất chỉ tiết, bao gồm cả thực phẩm trong nước và thực phẩm đến từ phương Tây.
“Mẹ!” Trương Sùng Quang lên tiếng gọi bà. Ôn Noãn quay đầu lại nở một nụ cười: “Uống rượu xong ngủ có ngon không?” Trương Sùng Quang tiến lại gần: “Không tồi!”
Ôn Noãn giải thích xong với người hầu, thì hai người cùng nhau đi vào trong sân. Bà rất thích chăm sóc hoa và cây cỏ nên Trương Sùng Quang sẽ đi cùng bà.
Ôn Noãn nở nụ cười tươi như hoa.
Dưới ánh sáng ban mai, khuôn mặt bà dịu dàng và xinh đẹp, không hề để lộ ra chút dấu hiệu nào của tuổi tác.
Bà nói chuyện với Trương Sùng Quang: “Con avf em giá thế nào rồi? Gần đây hai đứa có hòa thuận với nhau không?”
Nếu là người khác hỏi, có lẽ Trương Sùng Quang sẽ trả lời một cách mặt dày hơn.
Mặt cậu không đỏ, tim cũng không đập nhanh!
Nhưng đối phương lại chính là Ôn Noãn, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi không nhịn được mà hơi ửng đỏ vì ngại ngùng: “Không sao đâu! Mẹ đừng lo lắng... chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa đâu!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Cũng không kể cho mẹ nghe về em gái của con! Trương Sùng Quang, hai đứa lớn lên cùng nhau, không có cặp vợ chồng nào khác có được tình yêu như vậy! Cho dù hai đứa không phải vợ chồng, con vẫn có mối quan hệ gia đình với con bé.”
Trương Sùng Quang chỉ ậm ừ cho qua.
Ôn Noãn đặt ấm nước xuống, nhìn đứa con trai của mình trong ánh nắng ban mai và cảm thấy cậu thật đẹp trai.
Bà vuốt thẳng áo cậu, nhẹ nhàng nói: “Mau lên lầu đánh thức Hoắc Tây dậy địt"
“Mẹ đi cùng conl”
Ôn Noãn mỉm cười nói: “Được! Mẹ cũng muốn đi gặp em gái con! Bây giờ mẹ đang rất vui vẻ, mấy năm nay mẹ không uống rượu, nhưng đêm qua mẹ đã uống rất nhiều!”
Trong lòng Trương Sùng Quang biết rõ nguyên nhân là gì.
Cậu gật đầu, cùng Ôn Noãn lên lầu rồi tới tầng ba. Hoắc Tây vẫn còn đang ngủ.
Cô thích ngủ vùi đầu vào trong chăn. Trên chiếc gối trắng như tuyết chỉ còn lại một nhánh tóc đen dài. Trương Sùng Quang ngồi ở mép giường, thò tay vào trong chăn: “Mau dậy đi!”
Hoắc Tây từ chối, muốn nằm xuống thêm một lát nữa, giọng nói mơ hồ: “Khó lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, em muốn ngủ một lát!”
Trương Sùng Quang đơn giản chỉ nằm xuống, ở trên giường, cậu ôm cả chăn bông của cô.
Cậu đẩy chăn sang một bên, thì thầm vào tai cô: “Tối qua anh không làm phiền em! Em đã ngủ mười tiếng rồi mà vẫn còn muốn ngủ tiếp sao?”
Hoắc Tây lại tiếp tục chui vào trong chăn. Trương Sùng Quang không còn cách nào khác chỉ có thể bất lực, khàn giọng nói: “Ham ăn lại ham ngủ!” Hoắc Tây đưa tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng véo eo cậu,
hừ nhẹ một tiếng: Anh Trương cũng không khá hơn chút nào đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!