Hoắc Minh về đến nhà, đã gần tám giờ. Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ biệt thự, vợ ông đang ở trong bếp chỉ huy người giúp việc dọn thức ăn lên bàn, khuôn mặt Ôn Noãn dịu dàng dưới ánh đèn hành lang.
Thấy Hoắc Minh, Ôn Noãn thấp giọng: “Ông đi đâu về vậy? Bọn nhỏ chờ ông lâu rồi!"
Không đợi ông trả lời, bà lại tiếp tục nói: “Bình thường luôn là ông gọi người ta về, giờ người ta về rồi, lại không thấy bóng dáng ông đâu!”
Hoắc Minh mỉm cười.
Ông vươn tay ôm vai vợ: “Có chút việc! Cũng không phải đi tìm vợ bé.”
Mặt Ôn Noãn nóng bừng.
Hoäc Minh nhìn xung quanh không có ai, nhân cơ hội biểu thị lòng chung tình: “Mấy năm nay, tôi đối xử với bà thế nào còn cần phải nói sao, mấy cô gái trẻ đẹp ngoài kia đều không bằng bà.”
Ôn Noãn rất biết nắm trọng điểm: “Ý ông là tôi già rồi?”
Hoắc Minh nở nụ cười: “Sao có thể chứ!”
Dưới hành lang, ông chăm chú nhìn vợ bằng ánh mắt dịu dàng.
Ông cũng không phải nịnh nọt gì, nhưng thật sự là qua mấy năm nay Ôn Noãn vẫn luôn giữ được phong độ như xưa, có lẽ là do bọn nhỏ đều khá hiểu chuyện, đứa lớn biết chăm sóc đứa nhỏ, cộng thêm ông luôn quan tâm, nên Ôn Noãn thực sự không phải lo lắng nhiều.
Bà vẫn còn mịn màng như những năm trước.
Là một người đàn ông, Hoắc Minh cảm thấy rất hài lòng.
Ông ôm vợ đi vào phòng khách, liếc mắt một cái đã thấy Hoắc Tây, còn có Trương Sùng Quang.
Người đó lần trước bị ông đánh bỏ chạy, giờ lại về, ung dung tựa vào sofa cầm một cuốn tạp chí đọc, cứ như chưa từng rời khỏi cái nhà này vậy.
Trong lòng Hoắc Minh có chút xúc động, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất uy nghiêm.
“Về rồi à?”
Trương Sùng Quang lập tức buông tạp chí trong tay xuống, đứng dậy: “DạiI”
Hoắc Minh cởi áo khoác, Trương Sùng Quang thản nhiên cầm lấy, đặt lên sô pha cho ông, Hoäc Minh rất tùy ý nở nụ cười: “Aiya! Chú nói sao cháu mới bỏ đi
một chuyến, giờ lại hiểu chuyện vậy?”
Ôn Noãn liếc ông một cái: “Thằng bé vất vả lắm mới trở về, ông cũng đừng nhắc đến chuyện đen tối của nó nữa!”
Hoắc Minh nhìn bà, vẫn cười cười.
Mặc dù ông nói đùa, nhưng trên trán vẫn hiện một tia nham hiểm như ở trại tạm giam.
Nếu không phải vợ, sẽ không nhìn ra.
Ôn Noãn bỗng nhiên đoán được ông đã đi đâu, liếc mắt nhìn Trương Sùng Quang một cái, cuối cùng bà vẫn không nói ra.
Hoắc Minh ngồi xuống uống hai ngụm trà, đứng dậy: “Ăn cơm thôi!”
Ông vừa mở miệng, Tiểu Hoắc Kiều liền ôm cánh tay ông: “Bố ơi, con đói lắm rồi, bố ra ngoài lâu như vậy, mẹ đang nghi ngờ bố đi tìm vợ bé đó!”
Hoắc Minh xoa đầu con gái nhỏ.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!