Buổi chiều, ông nhận được điện thoại và đến trại tạm giam để gặp bố của Trương Sùng Quang.
Hai người đàn ông thật sự đã có một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ khi nói về con cái của bọn họ từ nhiều năm trước. Nhưng bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng rằng họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này sau nhiều năm trôi qua như vậy.
Bố của Trương Sùng Quang là một người rất dễ xấu hố.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, đã nhiều năm trôi qua mà ông vẫn đẹp trai như ngày xưa.
“Ông Hoắc! Đã nhiều năm rồi tôi không gặp ông.”
Hoắc Minh lấy từ trong bao thuốc ra hai điếu thuốc và ném một điếu cho bố của Trương Sùng Quang. Bố Trương đã lâu không hút một điếu thuốc nào nên cảm thấy hơi lo lắng.
Hoắc Minh nhìn ông ấy một lúc rồi cúi đầu
chậm rãi châm điếu thuốc.
Từ từ thối ra một vòng khói.
Bố của Trường Sùng QUang nói thẳng: “Người phụ nữ đó muốn giết tôi! ông Hoắc, tôi có lỗi với Sùng Quang, nhưng dù sao tôi và thằng bé cũng là bố con với nhau! Thật ra, chúng tòi vẫn là máu mủ ruột thịt, nếu bị kết tội, chắc chắn sẽ không tốt đến danh tiếng của Sùng Quang!”
Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc, ánh mắt hiện lên vẻ sâu thẳm.
Bổ Trương đang cảm thấy xấu hổ trước mặt ông.
Hoắc Minh có một xuất thân rất tốt, điều kiện gia đình tốt, cuộc sống của ông khác với những người khác.
Một lúc lâu sau, bổ của Trương Sùng Quang mới lên tiếng: “Hãy giúp tòi khởi kiện!”
Hoắc Minh mỉm cười: ‘ông cũng là đàn ông mà! Trước khi làm ra loại chuyện này, ông có từng nghĩ đến Sùng Quang không? Đúng vậy, cô Thẩm bây giờ cũng giống như ông. Chuyện này không thành vấn đề, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã nói chuyện với ông, và chính miệng ông đã nói rằng, ông cùng với Sùng Quang bẻ gãy xương và nối liền máu thịt. Vậy ông đã làm như thế nào?”
Bố của Trương Sùng Quang không thể trả lời
được.
Hoắc Minh nagr người ra đằng sau, ném lên bàn một tập tài liệu, nhẹ giọng nói: “Ký tên đi, sau đó tôi sẽ tìm luật sư cho ông!”
Bố của Trương Sùng Quang cầm lên đọc một lúc, ông ấy ngay lập tức cảm thấy choáng váng.
Hoá ra đây là thư cắt đứt quan hệ, sau khi ký, ông ấy và Sùng Quang sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
Cơ mặt ông ấy run lên: “Sùng Quang là con trai của tôi!”
“Không! Sùng Quang là con trai của tôi!”
“Nó là do tôi, Hoắc Minh nuôi dưỡng. Nó không pahir là con trai tôi rồi à, sao có thể vẫn là con trai của ông?”
Khuôn mặt của bố Trương gần như trở nên méo mó.
Ông ấy không dính líu đến bất kỳ tội ác nào cả, nhưng ông ấy có một vấn đề chung liên quan đến hầu hết đàn ông.
Chẳng có gì cả, chỉ là có một cái tôi lớn trong gia đình.
Rõ ràng ông ấy đã bỏ rơi vợ con, nhưng khi
về già, trước khi chết ông ấy vẫn nghĩ đến con trai của mình.
Ông ấy không muốn ký!
Hoắc Minh kẹp điếu thuốc trên mòi, cười nhẹ rồi nói: “Không ký cũng không sao! Nhưng ông phải suy nghĩ rõ ràng xem bản thân mình còn có thế sổng sót đến khi phiên tòa bắt đầu hay không!”
Bố Trương nhìn Hoắc Minh với vẻ mặt hoài nghi.
Trên môi Hoắc Minh lại hiện lên một nụ cười, cao quý mà vô cùng lạnh lùng.
Ông nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói: “Sùng Quang là con trai của tôi, tôi sẽ không cho phép trên người nó có bất kỳ vết nhơ nào! Đặc biệt là kẻ cặn bã như ông, tốt nhất kẻ cặn bã như ông nên biến mất khỏi thế giới này càng sớm càng tốt, có phải không?”
Bố Trương mở to mắt, một lúc sau ông ấy cuối cùng cũng chắc chắn rằng Hoắc Minh không hề nói đùa.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!