Bây giờ Hoắc Tây đã không còn chút cảm xúc nào nữa, cô cũng không muốn so đo với cậu, ai đúng ai sai thì thế nào, thật ra vào khắc cô từ bỏ, cái gì cũng không còn quan trọng.
Quan trọng là cô cũng không muốn nhìn cậu sống không tốt.
Cô vẫn mong cậu sống tốt tốt.
Cái mũi Hoắc Tây lên men: “Cứ như vậy đi!
Tôi ra sân bay!”
Cô đứng dậy rời đi, một lát sau cầm hành lý đi ra ngoài mà Trương Sùng Quang vẫn cứ ngồi ở chỗ đó.
Cậu không nói gì.
Cậu cũng chỉ ngồi ở chỗ đó, chậm rãi uống hết ly sữa bò Hoắc Tây rót cho cậu.
Một ngụm cuối cùng, rất lạnh.
Minh Châu đi tới khoác cho cậu một chiếc áo: “Sùng Quang!”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng lấm bẩm: “Cháu không có cách nào giữ cô ấy lại cả! Có phải cháu phải trở nên mạnh mẽ, có phải cháu nên thành người không ai thay thế được, cô ấy mới không rời khỏi cháu không?”
Minh Châu sửng sốt.
Bà chỉ cảm thấy Sùng Quang có hơi ám ảnh.
Trương Sùng Quang giương mắt, chỉ cười: “Cô, cháu không sao đâu! cháu chỉ vừa mới suy nghĩ cẩn thận một vài việc!”
“Sùng Quang!”
Minh Châu run giọng nói: “Cô dẫn cháu đi gặp bác sĩ, được không?”
“Cháu không sao! Thật sự!”
Trương Sùng Quang nhìn mặt trời: “Cháu muốn phơi nắng một chút! Hoắc Tây đi rồi, cháu cảm thấy có hơi lạnh.”
Minh Châu đau đớn trong lòng.
Trương Sùng Quang lại rất bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!