Sáng sớm, Trương Sùng Quang đỡ hơn nhiều, cậu rời giường đi vào trong nhà.
Hoắc Tây đã dậy.
Cô nhìn cậu, nói: “Hạ sốt?”
Trương Sùng Quang gật đầu, cậu đến gần: “Cảm ơn!”
Hoắc Tây vẫn rất lạnh lùng: “Không cần khách sáo! cho dù là người lạ té xỉu, tôi cũng không thể ngồi yên bỏ mặc! Đúng rồi, thân thể của cậu không phù hợp cho đợt đàm phán tiếp theo, đối ngày đi!”
Trương Sùng Quang không kiên trì.
Cậu hỏi cô: “Vậy cậu sẽ ở lại chờ tôi dưỡng bệnh sao?”
“Mười một giờ sáng nay tôi có chuyến bay khác.” Hoắc Tây châm chước một hồi rồi nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Thái độ của cô đổi với cậu dường như đã tốt hơn nhiều.
Trương Sùng Quang ngồi vào phía trước bàn nhỏ, trên bàn nhỏ có đặt một chậu hoa, là của bà cụ để lại.
Tươi tẳn đáng yêu.
Hoắc Tây thậm chí còn rót một ly sữa bò
nóng cho cậu, cô cũng có.
Hai người ngồi hai bên, cô nghĩ ngợi rồi nói nhỏ: “Trương Sùng Quang, chúng ta lớn lên cùng nhau, quả thật tôi không có cách nào xem cậu như người xa lạ! Cho dù cậu vì người khác còn tát tôi một cái, nhưng tóm lại cậu cũng đã lớn lên ở nhà họ Hoắc! chuyện quá khứ thì thôi bỏ đi, ta sẽ không nhắc lại nữa, cậu cũng đừng nhắc lại! Có rảnh thì về thăm bố mẹ, trong lòng bọn họ đều không yên tâm về cậu, cho dù bố mẹ không nói ra miệng nhưng tồi biết họ rất nhớ cậu.”
“Chúng ta thì sao!”
“Không có chúng ta! Chúng ta đã kết thúc.”
Không khí tĩnh lặng như chết.
Hoắc Tây cười nhẹ: “Cứ như vậy đi! Cậu cùng đừng giày vò bản thân nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!