Lục Khiêm mở cửa đi ra ngoài.
Hoắc Tây vội vàng đứng thẳng người, lau mắt: “Cậu ấy thế nào rồi?”
Lục Khiêm đóng cửa lại, xoa đầu cô: “Trong lòng vẫn nhớ thương nó sao? Dứt khoát như vậy là được, nó đánh cháu một cái, cháu phải đánh trả lại một trăm cái, ông thấy nó cũng không dám đánh trả, bằng không ông và bố cháu sẽ băm nó.”
Hoắc Tây nhẹ nhàng lắc đầu: “Như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì hết!”
Cô lại nói: “Thật ra không nên bắt đầu! Nếu cháu không nói ra có lẽ bây giờ vẫn tốt đẹp, cũng loạn đến mức này! ông cậu, giữa cháu và cậu ấy không phải là chuyện có tha thứ hay không tha thứ, mà suy nghĩ của chúng cháu không giống
nhau.”
Trương Sùng Quang đã ở nước ngoài quá lâu.
Cho nên đối với cậu, quãng thời gian ở bên Thấm Thanh Liên chẳng có gì là quan trong.
Mà Hoắc Tây cô lại đế ý tới mối quan hệ đó.
Đương nhiên, một bạt tai kia bản thân Hoắc Táy cũng không thể tha thứ.
Cô không muốn để bản thân phải chịu uất ức.
Càng không muốn về sau lúc nào cũng phải thấy Thấm Thanh Liên quấn lấy chồng mình, ngày đêm khiến mình ghê tởm.
Lục Khiêm không ép buộc cô.
Thời buổi hiện tại, có rất nhiều cô gái khỏng kết hôn, nhà bọn họ lại đông con cháu, Hoắc Tây còn sợ lúc già không có người chăm sóc sao?
Ông rất yêu thương Hoắc Tây, dắt cô vào phòng bếp gọt táo cho cô.
Còn gói cả hoành thánh, bỏ thêm rau thơm cho cô.
“Năm đó lúc bà cụ còn sổng, lúc nào cũng gói cho cô của cháu, bà ấy thương cô của cháu lắm.”
Lúc Lục Khiêm nói, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Hoắc Tây dựa vào người ông cậu của cô,
nghiêm túc lắng nghe.
Lục Khiêm làm hai chén, một chén cho Hoắc Tây, một chén cho Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây biết Trương Sùng Quang không thích ăn rau thơm, bỏ một đống vào trong chén của cậu!
Lục Khiêm cười mắng cô: “Bướng bỉnh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!