Hoắc Tây không nói gì.
Cô đi thẳng vào trong nhà, ở phía sau, Lục Khiêm vổ vai Trương Sùng Quang: “Người trẻ tuổi mà, thất tình là chuyện bình thường.”
Trương Sùng Quang rũ mắt không nói gì thêm.
Lục Khiêm cũng cảm thấy đứa nhỏ này không còn giống như trước.
Im lặng một cách quá mức.
Minh Châu dẫn Trương Sùng Quang ra phòng dành cho khách ở sau nhà, Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô.”
“Cảm ơn cái gì!”
Minh Châu dịu dàng hỏi: “Sao lại thế này? Dì Ôn của cháu không yên tâm về cháu, nhờ cô chăm sóc cho cháu! Lần trước không phải cháu và em gái vẫn rất vui vẻ sao?”
Giọng nói của Trương Sùng Quang nghẹn lại: “Là do cháu sai!”
Cậu không giấu giếm, nói hết mọi chuyện một lần, Minh Châu nghe xong cũng trợn mắt há hốc mồm.
Hơn nửa ngày sau, bà thở dài: “Cũng khó
trách Hoắc Tây không chịu tha thứ ngươi! Từ nhỏ tính con bé đã như bà hoàng, bị cháu đánh một cái như vậy, làm sao mà chịu được! Huống chi con bé đợi cả tám năm.”
Trong lòng Trương Sùng Quang rất khó chịu.
Minh Châu lại an ủi cậu một chút: “Cứ từ từ!”
Bà ấy cũng giống với vợ chòng Hoắc Minh, trước sau gì cũng không nỡ nhẫn tâm, phần nào cũng đối xử với Trương Sùng Quang như con cái trong nhà, phê bình thì phê bình, cũng không muốn nhìn thấy cậu phải khổ cực.
Lập tức kêu cậu nghỉ ngơi trong chốc lát,
Giữa trưa gọi ra cùng nhau ăn cơm.
Sau nửa tháng, đây là lần đầu tiên Trương Sùng Quang ăn cơm cùng Hoắc Tây.
Hoắc Tây yên lặng ăn cơm, nói rất ít, Lục Khiêm vẫn luôn để ý tới cô.
“Ông cậu, cháu ăn không nổi nữa.”
“Nói bậy, khi còn nhỏ cháu còn có thế ăn hai chén cơm mà, sao lớn rồi dạ dày còn nhỏ ngược lại vậy?”
Cho tới khi ông cậu gắp cho cô một đống đồ ăn chồng thành tòa núi nhỏ.
Hoắc Tây không muốn ăn, chỉ có thế ăn từ từ… Trương Sùng Quang bỗng nhiên gắp hơn nửa
đồ ăn của cô, cậu nhìn cô: “Ăn không được cũng đừng ráng.”
Hoắc Tây mới định cạnh khóe với cậu mấy câu, nhưng ngại Lục Khiêm và Minh Châu đang ngồi ở đây, phải nuốt xuống.
Trương Sùng Quang cười nhẹ.
Hoắc Tây cảm thấy không vui, sau khi ăn xong, cô cố ý đứng chờ Trương Sùng Quang trên đường ra sân sau, ngày xuân, sau giờ ngọ hoa tử đằng nở rộ, mùi hương thoang thoảng ngập tràn.
Hoắc Tây dựa dưới tàng cây, tay dài chân dài.
Trương Sùng Quang đi đến gần, tiếng bước chân khiến cô giật mình.
Hoắc Tây mở to mắt, nhìn người đi tới, lạnh lùng nói: “Trương Sùng Quang, bây giờ chẳng qua chúng ta đang cùng ở trong nhà người thân mà thôi, không có ý nghĩa gì khác. Tình huống như lúc ăn cơm ban nãy, đừng để nó xảy ra nữa.”
“Cậu ăn không vô, tôi ăn giúp ngươi, cũng đâu có sai?”
Hoắc Tây tức cười: “Chúng ta có quan hệ gì chứ, có thân mật như vậy sao!”
Trương Sùng Quang rũ mắt: “Cậu là người tôi yêu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!