Giống như bọn họ chưa từng cãi nhau.
Cô ỷ lại bên người cậu.
Trương Sùng Quang cuộn người lại, lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương mặt của cô lúc ngủ, cực kỳ tham lam.
Chắc là vì đã quá nhớ cô.
Cậu nhịn không được, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của cô.
Hoắc Tây ngủ rồi, cậu từ từ nắm lấy, cũng không dám dùng lực quá mạnh, tránh đánh thức cô.
Cũng chỉ có lúc này, cậu mới có thể hèn mọn có được cô trong một chốc.
Sau hai tiếng, máy bay đáp xuống thành phố c.
Trương Sùng Quang đặt khách sạn thay
Hoắc Tây nhưng Hoắc Tây không ở, cô xách hành leo lên xe nhà họ Lục: “Tôi ở nhà họ Lục.”
Trương Sùng Quang giữ chặt tay cô: “Tôi cũng ở nhà họ Lục.”
Hoắc Tây rũ mắt cười nhẹ: “Buồn cười ghê! Cậu dựa vào cái gì mà qua đó ở? Đó là nhà của ông cậu của tôi, cũng không phải nhà ông cậu của cậu.”
Lời này khiến trái tim Trương Sùng Quang đau đớn.
Đúng vậy, thật ra ngoại trừ nhà họ Hoắc, cậu chỉ có hai bàn tay trắng.
Tất cả những gì cậu có được từ nhỏ đến lớn đều là nhà họ Hoắc cho, bây giờ khi bị thu hồi, cậu lại biến về Trương Sùng Quang của lúc trước thôi.
Nhà họ Lục cũng là nơi cậu thường tới.
Bây giờ lại là nơi không phải cậu muốn đến là đến.
Tài xế nhà họ Lục chào hỏi cậu một câu, vẫn gọi cậu là cậu Sùng Quang, cũng không biết chuyện Hoắc Tây đã cắt đứt với cậu: “Cậu Sùng Quang, cậu không lên xe sao?”
Trương Sùng Quang lắc đầu: “Không! Tôi ở khách sạn.”
Hoắc Tây lên xe.
Trên xe, Lục Khiêm ngồi ngay ngắn ở ghế sau, liếc mắt nhìn cô một cái: “Thật sự cắt đứt với thằng nhóc này hả? ông cậu thấy cậu ta có vẻ thất hồn lạc phách đấy!”
Hoắc Tây còn cố gắng chổng đỡ một chút ở trước mặt bố mẹ.
Thế nhưng trước mặt là ông cậu của cô mà, cuối cùng cô cũng nhịn không được: “ông cậu ơi!”
Giống như lúc cô còn nhỏ, gặp phải chuyện gì uất ức cũng quay đầu đi tìm ông cậu tổ cáo, bởi vì ông cậu là người uy phong nhất, luôn có thể dọn dẹp rõ ràng cho cô.
Lục Khiêm ôm một quả tim của ông một cái.
Trên kính chiếu hậu của xe, có tên họa thủy kia.
Lục Khiêm an ủi: “Cái này không được thì chúng ta đổi cái khác! Không đáng đế tức giận, có phải hay không?”
Hoắc Tây hít mũi: “Không đổi được! cháu muốn độc thân cả đời!”
Lục Khiêm bật cười: “Nói bậy!”
Tài xế ngồi phía trước cũng cười: “Cô Hoắc Tây xinh đẹp như thế này, có rất nhiều người theo đuổi mà! Nếu đặt cô ở thành phố c chúng ta, cổng cũng bị đạp đổ!”
Đi thẳng một đường về nhà họ Lục.
Trước cống nhà họ Lục, một chiếc xe taxi dừng lại, có một người đi xuống.
Là Trương Sùng Quang.
Lục Khiêm giả vờ không biết: “Ấy, cháu nói xem sao mà thằng nhóc này lại có da mặt dày như vậy chứ, còn đuối tới tận đây nữa, ông cũng đâu có mời cậu ta tới đây!”
Lúc này, Minh châu từ trong vườn đi ra.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!