Vốn dĩ Lâm Tòng định tiễn cô ta.
Nhưng anh ta thật sự bị đâm vào lòng, cảm thấy không thoải mái, đi thẳng ra mở cửa xe của mình, rời đi luôn.
Thấm Thanh Liên nhìn chiếc xe rời đi.
Cô ta tức giận đến mứng đứng tại chỗ mắng: “Lâm Tòng, anh là thằng khổn!”
Lâm Tòng lái xe, anh ta thấy dáng vẻ chật vật của Thẩm Thanh Liên từ kính chiếu hậu, trong lòng cảm thán: Lúc anh ta cưới cô ta, cô ta cũng có vài phần đáng yêu, cũng không biết bây giờ sẽ biến thành như vậy.
Anh ta gọi điện thoại cho tài xế, đế tài xế tới đón người.
Cúp điện thoại, anh ta có hơi bứt rứt trong
người, anh ta nhớ tới lời Thấm Thanh Liên nói.
Nếu không có Trương Sùng Quang, nếu anh ta không kết hôn, có phải anh ta cũng có thể theo đuổi Hoắc Tây… Lúc còn nhỏ, anh ta tới nhà chú Hoắc chơi, anh ta đã thấy Hoắc Tây chơi đàn dương cầm.
Tiếu Hoắc Tây rất giống một cô công chúa.
Nhưng cô lại rất thích cười, lúc cô nhìn người khác, thỉnh thoảng sẽ lộ ra cặp má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Hoắc Tây giống như ánh trăng sáng trên bầu trời.
Ngay cả xếp hàng cũng không tới lượt Lâm Tòng anh ta, thế nhưng bây giờ anh ta cũng có tình cảm với ánh trăng sáng, cũng muốn hái xuống rồi chiếm làm của riêng.
Trong lòng Lâm Tòng loạn như cào cào.
Thứ hai, Hoắc Tây lái xe tới sân bay.
Lúc cô xuống xe lấy hành lý, phát hiện Trương Sùng Quang đang đứng bên cạnh xe, cậu xách hành lý xuống thay cô.
“Để tôi tự lấy!”
Hoắc Tây nhận lấy hành lý, nhìn sang bên cạnh Trương Sùng Quang: “Cậu không đưa trợ lý
đi sao?”
Cậu gật đầu, rất kiệm lời.
Hoắc Tây cũng không tiếp tục hỏi, đi đăng ký kiểm tra an ninh.
Trương Sùng Quang cho lấy vé cho cô, chỗ ngồi ngay sát bên nhau, vừa lúc trong khoang hạng thương gia cũng rất ít khách, chỉ có hai người bọn họ.
Không khí bỗng nhiên trở nên vi diệu.
Hoắc Tây nằm xuống, chuẩn bị ngủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!