Nếu năm đó cậu chờ Hoắc Tây, chờ cô cùng ra nước ngoài, như vậy hiện tại bọn họ sẽ tốt đẹp nhường nào.
Có lẽ, đã có hai đứa nhỏ.
Lúc này, Hoắc Tây đang nằm trong lòng ngực cậu xem TV, còn nhỏ giọng làm nũng: Trương Sùng Quang, em muốn uống nước trái cây!
Khóe mắt Trương Sùng Quang nóng dần lên, giữa khe hở ngón tay toàn là hơi nóng!
Hoắc Tây trở về chung cư.
Tất cả mọi thứ vần như cũ, mọi đồ vật thuộc về Trương Sùng Quang đã biến mất hoàn toàn.
Đồ ăn cậu làm cũng đã bị xử lý toàn bộ.
Tựa như cậu chưa từng tới đây!
Hoắc Tây lẳng lặng ngồi trong phòng khách một lát, sau đó cô lại rời đi. Lúc ngồi vào trong xe, cô gọi điện thoại cho trợ lý: “Có rảnh thì giúp tôi xử lý căn chung cư này đi!”
Hoắc Tây lái xe đi dạo trên đường.
Cô nghĩ, nơi mà Trương Sùng Quang từng sinh sống, cô không muốn ở.
Như vậy, phải mất bao lâu thì cô mới có thế quên hết.
Cần bao nhiêu thời gian mới có thể quên đi…
Xe chạy đến chân núi, cô đột nhiên phanh gấp, trái tim đập thình thịch.
Ngửa đầu nhìn, bầu trời đầy sao.
Hoắc Tây cứ ngơ ngấn ngồi nhìn như vậy, hồi láu sau, cô mới thốt ra một tiếng cười hoảng hốt… Đêm đó, cô ngủ ở trong xe nên bị cảm, chờ đến khi hết bệnh để tới văn phòng luật đã là ba ngày
sau.
Cô vừa mới tới, thư ký đã nhỏ giọng nói: “Tống Giám đốc Trương bên phía Dung Sang gọi điện thoại tới đây, nói rằng có một vụ án cần luật sư Hoắc tới đàm phán.”
Hoắc Tây hơi giật mình, sau đó gật đầu.
Một buổi sáng, cô xử lý xong xuôi mọi việc mới gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang.
Cô rất lạnh lùng
Trương Sùng Quang cũng là việc công xử theo phép công: “Cần phải tới thành phố c công tác! Khoảng năm ngày, luật sư Hoắc có tiện không?”
Hoắc Tây không phải là người công tư không phân minh.
Cô nhìn vào số ghi chú, hẹn cậu vào thứ hai tuần sau.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!