Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1539: Sáng sớm




Mãi cho đến khi Hoắc Minh đánh mệt, ông mới mắng: “Thằng nhãi con! Từ trước đến nay chú không nỡ đánh cháu, nhưng hôm nay không đánh cháu một trận thật sự khó mà nguôi giận!”

Trương Sùng Quang thấp giọng nói không xin lỗi.

Hoắc Minh ném thắt lưng!

Ông nhìn người đang quỳ, nhìn đứa nhỏ do một tay mình nuôi lớn, trong lòng đau đến tột cùng.

Ông hạ quyết tâm: “Sùng Quang, nếu như cháu muốn ở lại trong nhà, vậy thì hãy đoạn tuyệt với Hoắc Tây!”

“Chú Hoắc!”

Trương Sùng Quang cắn răng: “Cháu yêu Hoắc Tây, cháu không muốn cắt đứt với cô ấy!

“Cháu chỉ có thế chọn giữa việc là con trai chú hay là chồng của Hoắc Tây mà thôi. Sùng Quang, cháu là người thông minh, cháu nên biết nên chọn như thế nào để an toàn, nếu cháu lựa chọn Hoắc Tây thì con bé cũng chưa chắc sẽ tiếp nhận cháu.”

Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn người đàn ông này.

Cậu chưa bao giờ cầu xin Hoắc Minh cái gì, nhưng mà hôm nay cậu muốn cầu ông…

Hoắc Minh cũng không mềm lòng.

Trương Sùng Quang mang theo vết thương, quỳ trong phòng sách suốt một đêm nhưng Hoắc Minh vần không thay đổi quyết định.

Sáng sớm Trương Sùng Quang rời đi.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng dính máu khắp lưng, cậu bước thẳng ra khỏi biệt thự nhà họ Hoắc.

Ôn Noãn gọi cậu: “Sùng Quang!”

Trương Sùng Quang quay đầu lại, cậu nhìn Ôn Noãn, nhìn người phụ nữ đã sưởi ấm mình.

Cậu biết rằng miễn là cậu từ bỏ Hoắc Tây thì cậu vẫn có thế ở trong gia đình này.

vẫn có thế có chú Hoắc, dì ôn, cũng như các em trai và chị gái.

Tuy nhiên, cậu không còn đủ tư cách để có Hoắc Táy nữa, lời hứa của một người đàn ông quan trọng như vậy mà, cậu không muốn từ bỏ Hoắc Tây.

Cậu đã từ bỏ cô tám năm, cậu không muốn lại từ bỏ cô nữa, lúc này đây dù là từ bỏ toàn thế giới cậu cũng không muốn từ bỏ Hoắc Tây, có phải nếu cậu lại kiên trì một chút thì Hoắc Tây sẽ đế ý đến cậu, sẽ trở về… hay không.

Trương Sùng Quang cười nhạt, nói: “Dì ôn, cháu xin lỗi!”

Từ hôm nay trở đi, Trương Sùng Quang không trở về nhà họ Hoắc nữa.

Buổi tối, Hoắc Tây uống rượu trong quán bar.

Cô lớn lên vừa xinh đẹp lại có tiền, bên người luôn được nam nữ xinh đẹp vây quanh, còn đều là nhân vật có thế nâng lên mặt bàn.

Tối nay người theo đuổi cô là một người mới.

Trai trẻ tuổi hai mươi.

Sạch sẽ, nhìn cũng rất ngon miệng.

Tâm trạng Hoắc Tây đang không tốt, cô nằm trên quầy bar, mỉm cười: “Tôi cho cậu năm triệu, cậu hát cho tôi nghe một bài đêm nay có được không?”

Tất nhiên là được rồi!

Lúc Hoắc Tây rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạo báng.

Dùng tiền mua vui, thật là một chuyện gọn gàng linh hoạt nhỉ?

Cô dẫn người trở về, cô nằm sấp trên sồ pha, tiếu thịt tươi đàn guitar hát cho cô hơn nửa đêm, sau khi cô nghe đến mỏi mệt mới nằm sấp để cho người ta đi, người nọ lại muốn bên cô, nửa quỳ ở bên cạnh sô pha…

Hoắc Tây vỗ mặt cậu: “Vậy cậu lại đáy, tôi kế chuyện xưa cho cậu nghe.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!