Khói thuốc xâm nhập vào phổi, sự thiêu đốt tạo ra cảm giác đau nhức mới có thể khiến cô tỉnh táo.
Tay Hoắc Tây vẫn run như vậy cho đến khi cô hút hết điếu thuốc. Khi Trương Sùng Quang trở về, cũng là lúc cồ vứt đầu lọc thuốc lá vào gạt tàn.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Trương Sùng Quang ngửi thấy mùi thuốc lá, cậu nâng mắt nhìn Hoắc Tây đang đứng ở đó.
“Hoắc Tây!”
“Anh và cô ta từng có một mối quan hệ phải không?” Hoắc Tây hỏi bằng giọng nhẹ tênh: “Đầu tiên hay cuối cùng thế, anh có tiện nói cho em biết không?”
Hầu kết của Trương Sùng Quang lăn lên cuộn xuống: “Đầu tiên, vào năm hai mươi tuổi!”
Hoắc Tây cúi đầu cười.
“Hai mươi tuổi à, vậy là mối tình đầu nhỉ! Trương Sùng Quang, hồi ấy anh bỏ em ở Mỹ một mình là để ở bên cạnh Thẩm Thanh Liên đúng không, bây giờ cô ta đã là bà Lâm rồi mà ảnh của hai người vẫn được đặt trên bàn làm việc! Càng buồn cười hơn nữa là anh nói anh bên cạnh em suốt quãng đời này! Mẹ nó, anh quá đáng vừa
thôi!”
Tay Trương Sùng Quang nắm thật chặt, cậu không thể phản bác.
Vì đó chính là sự thật.
Lúc đó cậu muốn thoát khỏi nhà họ Hoắc để được tự do, mà sự dịu dàng của Thẩm Thanh Liên thành công cuốn hút cậu lại.
Hoắc Tây chầm chậm xoay người, mặt cô không hề có một biểu cảm nào.
Cô nhìn cậu, nói: “Trương Sùng Quang, em tha thứ, em chấp nhận anh, vì em nghĩ anh chỉ chơi đùa một lúc mà thôi, chứ em không bao giờ nghĩ anh sẽ nghiêm túc với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Chắc lúc đó anh không chơi đùa với Thẩm Thanh Liên mà thật lòng muốn cưới cô ta làm vợ đúng không? Chẳng qua sau này không hợp nhau nữa, cô ta không thể thỏa mãn cái sở thích kỳ lạ của anh nên anh mới chia tay!”
Nói đến đây, Hoắc Tây cảm thấy chán ghét vô cùng.
Cô cứ tưởng Trương Sùng Quang đối xử với cô khác hoàn toàn những người ngoài kia.
Mà hóa ra, cậu đã trao tình cảm của mình cho người khác rồi.
Còn cô lại cho rằng bọn họ là người duy nhất của nhau.
Hoắc Tây không khóc, khóc vì người như vậy không xứng đáng.
Cô cầm chiếc áo khoác đặt ở lưng ghế sô pha, đi thẳng về cửa, Trương Sùng Quang giữ cô lại: “Hoắc Tây, chúng ta nói chuyện đi!”
“Chúng ta chẳng có gì để nói!”
Hoắc Tây hững hờ: “Trương Sùng Quang, quan điểm giữa chúng ta không giống nhau nên chẳng thể đến được với nhau đâu! Từ nay trở về sau, anh làm abc của anh, tôi vẫn là Hoắc Tây!”
Cậu vẫn không chịu thả cô đi, ôm lấy cô: “Chuyện ấy đã qua rồi!”
Hoắc Tây tát cậu một cái.
“Chuyện đã qua? chuyện đã qua mà phải đế một người phụ nữ đã có gia đình kiếm cớ chạy đến nhà anh trong đêm à, anh nói xem mối quan hệ giữa hai người bình thường được sao? ít nhất cô ta vẫn chưa từ bỏ anh. Tôi cá chắc rằng hiện giờ không ở trong nước, nếu không cô ta chẳng có gan mà tới tìm anh đâu. Hai người định làm mấy cái chuyện mờ ám ngay dưới mắt của Lâm Tòng ư.”
“Trương Sùng Quang, do anh không biết từ chối, hay Thấm Thanh Liên không biết xấu hố?”
Trên mặt cô in một vết tát.
Trương Sùng Quang đánh cô.
Sau khi đánh sau, Hoắc Tây vần rất bình tĩnh, bảo vệ mối tình đầu là bản năng của đàn ông chăng!
Trương Sùng Quang ngây người.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đánh Hoắc Tây, vậy mà cậu lại tát cô.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!