Giọng nói của Trương Sùng Quang trong điện thoại cực kỳ dịu dàng: “Đang ở công ty!”
Cậu cũng không nói là mình đang họp.
Hoắc Tây nói thẳng: “Em sẽ tới!”
Hầu kết Trương Sùng Quang lăn vài cái, giọng nói khàn khàn: “Được! Tới nơi thì gọi anh, anh xuống lầu đón em.”
Cậu cúp điện thoại.
Mọi người trong phòng họp đang nhìn cậu, Trương Sùng Quang mỉm cười: “Bạn gái!”
Những người khác ngộ ra: Là luật sư Hoắc!
Người phụ nữ duy nhất có thể chèn ép Tổng Giám đổc Trương của bọn họ!
Trương Sùng Quang chuyến cuộc họp sang hai tiếng sau, cậu trở lại văn phòng, có ý dọn dẹp lại mặt bàn, lại bảo thư ký pha hồng trà mà Hoắc Tây thích uống nhất, làm xong mọi việc, Trương Sùng Quang đi xuống lầu chờ Hoắc Tây.
Hoắc Tây đậu xe ở dưới công ty.
Trương Sùng Quang đi tới mở cửa cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Ánh mắt Hoắc Tây có chút đỏ.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay ra: “Đã khóc sao? Việc này không hề giống luật sư của chúng ta! Có phải thằng nhóc Lục Thước kia bắt nạt em?”
Hoắc Tây lắc đầu: “Em ấy không có lá gan đó!”
Giọng nói của Trương Sùng Quang còn dịu dàng hơn trước: “Là anh khiến em không vui sao?”
Hoắc Tây vẫn lắc đầu.
Cuối cùng, Trương Sùng Quang quyết định đưa cô lên văn phòng trước, cậu đi thang máy chuyên dụng nhưng không tránh khỏi việc bị mọi người nhìn thấy, mấy người cấp dưới chỉ thấy Tống Giám đốc Trương nắm tay một cô gái.
Thân hình rất cao, mái tóc đen dài.
Đúng là rất xinh đẹp.
Người kia đúng là luật sư Hoắc nổi tiếng ở thành phố B, bình thường mạnh mẽ có tiếng, nhưng lúc này lại giống như chú cừu con ở bên người Tổng Giám đốc Trương.
Mọi người đều sốc.
Tổng Giám đốc Trương có chút đáng sợ nha!
Trương Sùng Quang mặc kệ những ánh mắt kia, cậu đưa Hoắc Tây đến văn phòng của mình, đóng cửa lại, rèm cửa đều được thả xuống, ngăn cách hết mọi ánh nhìn.
Sau đó, cậu ôm lấy Hoắc Tây đặt trên bàn làm việc, hôn nhẹ vào mí mắt cô.
“Bây giờ có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Đôi chân dài của Hoắc Tây đung đưa.
Cô có chút khó mở miệng, Trương Sùng Quang đi tới bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy chân của cô.
Cậu nhìn chăm chú vào cô.
Cậu thay cô nói ra: “Hoắc Tây, em muốn sống chung với anh?”
Mòi Hoắc Tây run rấy.
Một lúc sau bàn tay cô nhẹ nhàng bám lấy vai cậu, ngửa đầu nhìn cậu, cô vẫn không muốn nói ra lời nói thỏa hiệp kia, không muốn thừa nhận.
Trương Sùng Quang không ép buộc cô nói.
Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cồ, hôn nhẹ lên.
Văn phòng im lặng không có người lui tới, chỉ có tiếng thở dốc của nhau, lại có vẻ rất tốt đẹp.
Trương Sùng Quang nâng lưng cô lên, áp sát cô vào thân mình.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!