“Cậu cũng không có chủ động mà?”
Trương Sùng Quang lại hôn nhẹ cô: “Vậy tối nay anh bắt đầu chủ động!”
Mặt Hoắc Tây có chút nóng, cô đấy cậu ra, đi về phía trước.
Trương Sùng Quang đi theo.
Một lát sau, Hoắc Tây chỉ vào một cái xe đẩy nhỏ, nói: “Bên kia vậy mà có bán hạt kê rang đường?… Trương Sùng Quang, cậu đã biết trước rồi phải không?”
Cậu cười nhưng không nói, cùng cô bước tới trước.
“òng chủ, lấy loại này một cân.”
Chủ xe vừa nhấc mắt đã thấy hai người phát ra ánh sáng vàng lập lòe, vừa nhanh nhẹn cân đồ vừa nói: “Anh với vợ đi dạo tiêu cơm nhỉ! Nhìn thực xứng đôi.”
Trương Sùng Quang đưa một trăm đồng, không cần thổi lại.
Cậu cười nhẹ nói: “Đúng vậy! Kết hôn xong mới chuyển đến đây, cũng vừa mới hơn tháng.”
Chủ xe đưa gói đồ cho cậu, còn nói thêm lời chúc: “Chúc hai người sớm sinh được quý tử!”
Hoắc Tây ho nhẹ, nhưng không vạch trần Trương Sùng Quang.
Đi được một đoạn đường, cô mới nhẹ giọng nói: “Không tìm thấy người đế kết hôn à? vẫn còn hy vọng với tôi?”
Trương Sùng Quang lột một hạt kê cho cô, đưa cho cô ăn, không nhanh không chậm nói: “Chúng ta sống với nhau không phải rất tốt sao? Các phương diện đều cực kỳ hòa hợp.”
Hoắc Tây im lặng không nói gì.
Cậu biết, cô không thế đưa ra quyết định ngay lập tức, thế nên cũng không ép buộc cô, cậu giơ tay xoa nhẹ tóc cô: “Chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể để cho em từ từ suy nghĩ!”
Nhưng mấy ngày này, cậu muốn chăm sóc cô, cũng không cho phép cô ở cùng với người đàn ông khác.
Trương Sùng Quang cũng không phải là người có tính chiếm hữu mạnh, chỉ có Hoắc Tây, cô vừa liếc mắt với người ngoài một cái, cậu liền thấy đắng họng.
Trong gió đêm, hai người đối mặt.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên: “Đều là vì mày làm luật sư, hại tao với ông Chu ly hòn, việc
làm ăn của ông Chu cũng lụn bại! Nếu không phải mày, bây giờ tao vẫn còn là bà chủ cao quý.”
Người tới vẫn chưa giải thích, đã muốn cào vào mặt Hoắc Tây.
Động tác kia, chắc chắn là đã cào qua vô số kẻ thứ ba, mới có thể điêu luyện như vậy.
Hoắc Tây trốn không được.
Không ngờ rằng, Trương Sùng Quang chắn ở phía trước cô, kết quả là mặt cậu bị người phụ nữ cào ra mấy vệt, còn chảy ra máu, vừa nhìn đã thấy hãi.
“Trương Sùng Quang! Cậu bị ngốc à!”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!