Hoắc Tây bận rộn mấy ngày, cũng đã rất mệt.
Không thu dọn hành lý, đá rơi giày liền đi vào phòng ngủ, vừa nằm xuống đã ngủ.
Khi màn đêm buông xuống, cô mới tỉnh lại.
Mùi thức ăn truyền đến mũi, đèn ngủ trên đầu giường đã được mở, cảnh sắc mờ nhạt, làm cho cô không phân rõ được đây là ngày hay đêm.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Trương Sùng Quang dựa vào cạnh cửa.
“ở nước ngoài vài ngày, nhất định đã rất nhớ đồ ăn Trung Quốc nhỉ!”
Cậu nói rất nhẹ nhàng, cả người cũng dịu dàng ấm áp, áo trắng quân tây đen, như là anh vốn ở tại trong nhà này, như là anh chưa bao giờ rời đi.
Hoắc Tây yên lặng nhìn cậu.
Gương mặt của cô có chút mê mang, không giống như thường ngày.
Trương Sùng Quang đi tới, cúi người hôn môi cô: “Nhìn tôi đến khờ luôn rồi?”
Hoắc Tây ôm lấy cố cậu.
Cô ngửa đầu, mái tóc đen dài tán loạn sau vai, mềm mại lại gợi cảm.
“Tại sao cậu lại ở lại?”
Thật ra là muốn, nhưng mà Hoắc Tây không thể nói ra.
Trương Sùng Quang cười: “Ăn cơm với cậu, tôi mới đi!”
Cậu thẳng thắn như vậy, vậy mà trong lòng Hoắc Táy không biết phải làm sao, nhưng cô cũng không thế nói ra lời giữ cậu lại.
Giữ cậu lại, tương đương với việc đồng ý ở bên cạnh cậu ấy.
Cô thật sự chưa nghĩ thông suốt.
Cuối cùng cô khẽ nói: “Tôi đi tắm trước đã!”
Trương Sùng Quang mỉm cười.
Hoắc Tây vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước ấm đổ xuống người cô làm cho lòng cô vốn đang loạn lại càng thêm rối…Lúc đi ra, Trương Sùng Quang đưa cô khăn tắm, cũng không có làm gì cả.
“Cảm ơn!” Hoắc Tây mặc áo choàng tắm, vén tóc ướt lên.
Lúc cô dùng các sản phẩm dưỡng da, Trương Sùng Quang sẽ sấy tóc cho cô.
Trước gương, có thể thấy rõ biểu cảm của nhau, nhưng ai cũng không dám nhìn.
Một khi nhìn thì sẽ khai súng phát lửa.
Cuối cùng, cậu sờ nhẹ mái tóc đen của cô, thấp giọng nói: “Ăn cơm!”
Hoắc Tây đi ra ngoài với cậu.
Thực sự rất thịnh soạn, cậu làm nồi lẩu, thậm chí còn làm mấy món ăn vặt, chỉ nhìn cũng đã thấy ngon.
Hoắc Tây ngòi xuống, thuận miệng nói: “Cậu đúng là có tài làm nội trợ trời cho đấy.”
Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm sâu: “Có thế mà! Chỉ cần cậu muốn.”
Hoắc Tây liếc cậu một cái, cười nhạt, ăn mấy miếng rồi nhẹ giọng hỏi: “Đồ đạc còn lại, khi nào thì cậu chuyến đi?”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!