Hoắc Tây muốn nói là mình nhiều tuổi nhất.
Trương Sùng Quanh hôn cô: “Tôi vẫn lớn hơn vài tháng so với cậu! Tôi nên chăm sóc cậu.”
Hoắc Tây quay đầu đi.
Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Những năm ấy! Cậu đã đi đâu? Trương Sùng Quang…Xuống địa ngục đi!”
Cảm xúc tới quá nhanh.
Hoắc Tây tự thấy mình là một người đầy lý trí, nhưng giờ phút này cô không thể nào nhẫn nhịn được.
Cô càng yêu Trương Sùng Quang, thì cô lại càng quan tâm đến quá khứ.
Trương Sùng Quang nhìn thấy mắt cỏ đỏ lên, hầu kết khẽ nhúc nhích, nhưng cậu không giải thích được chỉ có thể ôm nàng vào trong lồng ngực, hôn lên tóc cô: “Xin lỗi, Hoắc Tây…Rất xin lỗi!”
Sau này, tôi sẽ không đi nữa.
Sau này, tôi sẽ không rời xa em nữa.
Đời này tôi sẽ ở lại nhà họ Hoắc, chăm sóc bố mẹ, giúp đỡ anh chị em…Cậu chỉ cần cô cho một cơ hội.
Hoắc Tây chỉ mất bình tĩnh một lát.
Cô đấy nhẹ cậu ra: ‘”‘Không phải cậu xuống íâu đổ rác sao? Không đi nhanh đi?”
“Vậy cậu đừng khóc.”
“Tôi không có khóc.”
Trương Sùng Quang cười nhẹ nhàng, cậu cắn nhẹ một cái ở trên chiếc mũi cao của cô.
Hoắc Tây mắng cậu: “Cậu là chó à!”
Cậu lại giữ lấy lưng cô, ôm cô vào lòng, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô…Nghiêng ngã loạng choạng hôn đến sô pha, cậu vội vàng cởi thắt lưng.
Dưới ánh đèn pha lê, Hoắc Tây làm sao cũng không chịu.
Mặt cô đỏ ửng: “Trương Sùng Quang cậu đúng là vô liêm sỉ! Cậu đủ rồi đó! cẩn thận chết trẻ.”
Tối hôm qua không thế đếm được bao nhiêu íân.
Tối nay lại muốn tiếp, đúng là không phải
người!
Mặt Trương Sùng Quang đỏ hồng, rõ ràng là rất muốn, Hoắc Tây lại không chịu, quần trong áo ngoài đều đã tuột ra, không khí có chút khó nói.
Cậu nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô, thấp giọng: “Luật sư Hoắc, tôi mới hai mươi tám! ở tuổi này đàn ông ngày nào cũng muốn.”
Huống chi, cậu gặp phải cô thì sẽ không giữ được tự chủ.
Hoắc Tây đá cậu một cái: “Xuống lầu đố rác đi!”
Trương Sùng Quang tính tình tốt cười cười, đứng dậy sửa sang lại quần áo, lúc kéo khóa quần cậu nháy mắt với cô một cái.
Mặt Hoắc Tây đỏ bừng,
Cậu thật là một tên khốn!
Ba ngày sau, Bạch Khởi xác định phẫu thuật..
Hoắc Tây sắp xếp để cậu ta phẫu thuật và trị liệu ở nước ngoài, hơn nữa cô cũng đi theo cậu ta gần mười ngày.
Sau khi Bạch Khởi ổn định sau phẫu thuật, Hoắc Tây mới về nước.
Trên đường về từ sân bay, cô không khỏi nhớ tới Trương Sùng Quang, bọn họ nói nửa tháng là
cậu sẽ chuyển đi.
Tính một chút, đã hai mươi ngày rồi.
Lúc cô trở về, hẳn là căn hộ đã dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc của Trương Sùng Quang hẳn là đều được dọn đi rồi!
Cô nhớ tới buổi sáng mình rời đi.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!