Cậu ta không nói gì.
Hoắc Tây thấy mũi chua xót, cô ôm cậu ta nhẹ nhàng nói: “Có tôi ở đây, sẽ không đế cậu có chuyện gì đâu! Đứa nhỏ ngốc, sao không nói sớm cho tôi biết?”
Bạch Khởi thì thào nói: “Tôi sợ chị ghét bỏ tôi!”
Hoắc Tây sờ mặt cậu ta, tâm trạng dịu lại vừa buồn vừa thương.
m thanh của Bạch Khởi rầu rĩ: “Chị ở chung với anh ta, nhưng mà chị không thể vứt bỏ tôi! Chị đừng bỏ tôi lại!”
“Tôi vẫn chưa có ý định cùng cậu ấy sống chung!”
Hoắc Tây thở dài, rốt cuộc mọi việc là sao vậy chứ!
Cô bận rộn trong bệnh viện một ngày.
Sắp xếp chuyên gia chấn đoán cho Bạch Khởi, vừa xin mô hình, nhưng mà kết quả vẫn phải đợi.
Khi cô trở về căn hộ thì đã tám giờ tối.
Cô ngồi phịch xuống dựa vào lưng ghế: “Mệt chết được!”
Nhưng trong một khoảnh khắc, cô có chút mê mang, cô không nỡ bỏ rơi Bạch Khởi, cô không thể đế cho Bạch Khởi gặp chuyện không may.
Cửa kính xe bị gõ vang.
Cô nghiêng đầu nhìn, vậy mà là Trương Sùng Quang.
Trên miệng ngậm điếu thuốc, trên tay là túi rác, diện mạo kia hoàn toàn là diện mạo của người ở nhà.
Hoắc Tây hạ cửa kính xe: “Tổng Giám đốc
Trương, thật trùng hợp!”
Trương Sùng Quang dụi tắt thuốc lá: “Chờ cậu hết nửa ngày! Luật sư Hoắc đúng là xã giao nhiều!”
“Đã xong rồi!”
Hoắc Tây xuống xe, khóa cửa xe, cô cùng cậu đi lên lầu.
Hiện tại cô vừa mệt vừa đói, chỉ muốn ăn ngon, không muốn cãi nhau với Trương Sùng Quang.
Mở cửa, cô nhìn thấy bàn ăn trống rỗng.
“Cái bàn đồ ăn Thái Lan kia đâu?”
Trương Sùng Quang một tay lướt điện thoại, nhẹ nhàng bâng quơ lạnh nhạt nói: “ô, tôi tưởng cậu không thích, đố rồi.’
Hoắc Tây giận.
Cô cũng không nói là mình không muốn ăn!
Trương Sùng Quang từ phía sau ôm eo cô, cười nhẹ: “ở phòng bếp, tôi hâm nóng cho luật sư Hoắc nhé? Ai, cậu nói con người cậu rất tốt, sao lại vì một bữa tối mà hồ đồ rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!