Cô không phải người thích đế người giúp việc theo giờ làm chuyện này.
Nhưng Trương Sùng Quang là năm…
Cô lại nghĩ, cậu đáng đời.
Cậu là kẻ ăn cháo đá bát, cô sai bảo cậu, đáng đời.
Hoắc Tây nghỉ ngơi hai ngày, vốn phải đi làm, nhưng lại đúng lúc đến cuối tuân nên cô nghỉ thêm hai ngày nữa. Cô mới chuấn bị hẹn người khác đi ăn cơm, Trương Sùng Quang lại từ thư phòng đi vào, trong tay còn cầm điện thoại.
Cậu nói: “Bố bảo chúng ta về nhà ăn cơm!”
Hoắc Tây nằm trên ghế salon đọc sách, đôi chân thon dài gác lên salon. Cô lạnh nhạt nói: “Là bố tôi! Không phải bố cậu! Đừng có gọi linh tinh!”
Trương Sùng Quang cười khẽ: “Cái này mà em cũng trah với anh à? Không phải khi còn bé em luôn bảo anh gọi thế à?”
Hoắc Tây tranh cãi với cậu.
Cô nghĩ, hình như lâu rồi mình chưa về nhà với ông già, đến lúc phải về rồi.
Nhưng Trương Sùng Quang lại nói: “Anh từ chổi rồi!”
Hoắc Tây cạn lời: “Vậy cậu nói với tôi làm gì nữa?”
Cậu đi qua, nghiêng người hôn cô: “Chúng ta đến nhà hàng hẹn hò, hoặc đi siêu thị mua đồ ăn về nấu. Hoắc Tiểu Tây, em chọn đi.”
“Tôi không muốn chọn gì hết!”
“Sao em lười như heo thế hả?”
Hoắc Tây tiếp tục lật sách: “Tôi muốn hẹn người ta đi ăn! Không muốn đi hẹn hò hay nấu cơm với cậu!”
Nói xong, cô vỗ vào mặt cậu.
Trương Sùng Quang không chịu.
Cậu đè cô xuống, ngón tay thon dài khẽ sờ vào bụng cô: “Em còn chưa hết tháng đâu, chạy
linh tinh làm gì? ở bên anh có gì không tốt đâu? ít nhất, em chưa từng thấy vóc dáng đẹp đẽ của anh đúng không? Đêm đó em kêu khản cả giọng đó! Hoắc Tây, thừa nhận mình thích anh, thích quan hệ với tôi khó thế à?”
Hoắc Tây kéo cố cậu, lấm bẩm: “Giám đốc Trương thật biết tự dát vàng lên mặt mình! Đêm đó rõ ràng là cậu làm bậy!”
Cô mất nhiều máu như thế, còn chưa tìm cậu tính sổ đâu!
Trương Sùng Quang thấy cô muốn ra ngoài thật, không khỏi nóng nảy: “Em đi gặp ai? Bạch Khởi à?”
Hoắc Tây vỗ vào gương mặt tuấn tú của anh: “Không mượn anh xen vào!”
Thật ra cô muốn hẹn với Lục Huân, còn cả Tiểu Lục u nữa. Tâm trạng cô rất tốt nên muốn mang hai cô bé đi mua đồ, đương nhiên là do luật sư Hoắc trả tiền.
Nhưng cô không muốn nói cho Trương Sùng Quang biết.
Khi rời đi, cô thấy cái vẻ giả bộ bình tĩnh của Trương Sùng Quang, tâm trạng rất tốt nên đi qua sờ gáy cậu: “Trông nhà nhé!”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!