Sống chung rồi, sống chung rồi.
Luật sư Hoắc và Tống giám đốc Trương chính thức bên nhau rồi, nhìn rất xứng đôi.
Hoắc Tây có vẻ bất lực.
Cô bảo trợ lý rời đi đóng cửa lại, cô hỏi Trương Sùng Quang: “Ý là sao? Cứ phải đế cho ai
ai cũng biết mới được sao? Chỉ có điều tôi chỉ cưu mang cậu vài ngày thôi, cậu cũng đừng tự mình đa tình quá để tăng thêm phần kịch tính.”
Trương Sùng Quang nhìn cô.
Một lúc lâu sau cậu đột nhiên hỏi: “Đêm đầu tiên sao cậu lại muốn ngủ với tôi?”
Hoắc Tây đang uống nước.
Suýt chút nữa phụt cả nước ra.
Cô trừng mắt nhìn Trương Sùng Quang, một hồi lâu cô đặt cốc nước xuống: “Được rồi đi thôi, tôi đi dạo siêu thị với cậu.”
Hai người kẻ trước người sau.”
Hoắc Tây vẫn còn đeo kính râm, người lạ chớ lại gần, các thư ký cũng không dám nhiều chuyện.
Lên xe cô tháo kính râm xuống.
Trương Sùng Quang cài dây an toàn xong: “Sao, tôi không có bản lĩnh à?”
Hoắc Tây lạnh lùng cười ha ha: “Tôi đâu biết cậu có bao nhiêu bản lĩnh.”
Trương Sùng Quang nhìn cô mấy giây mà không tiếp lời, cậu lặng lẽ nhìn phía trước.
Đều là người lớn hết rồi, khi nào cũng nói lời ngang ngược đầy hổi hận đó cũng khiến cậu xem thường bản thân mình, là một người đàn ông thì cậu hi vọng hơn cả đó là tương lai của cậu với
Hoắc Tây.
Toàn thân Hoắc Tây đều là gai nhọn, có khi đâm vào cậu rất đau.
Nhưng có đau đến mấy cậu cũng chịu được.
Bầu không khí trong xe có chút nặng nề, nên Hoắc Tây mở nhạc, trong tiếng nhạc êm dịu khiến tâm trạng bọn họ tốt lên nhiều.
Nửa giờ sau Hoắc Tây dừng xe lại.
Ngồi một lúc cô nghiêng đầu sang nói khẽ: “Chuyện lúc trước đừng nhắc lại nữa.”
Lời của cô nói rất mơ hồ.
Nhưng Trương Sùng Quang hiếu cô, cô trong quá khứ không mấy tươi đẹp.
Cô không muốn hồi tưởng nữa.
Cậu gật đầu nhưng trong lòng đau đớn.
Hai người xuống xe lặng lẽ đi bên nhau, một lúc sau Trương Sùng Quang đấy chiếc xe đấy qua, sánh bước đi giống như một cặp đôi lại giống như cặp vợ chồng trẻ, rất xứng lứa vừa đôi.
Không ngờ đến là bọn họ tình cờ gặp giáo viên cấp 3 lúc trước.
Là thầy giáo Vật lý.
Trương Sùng Quang đại diện cho lớp Vật lý, còn Hoắc Táy lại là học bá.
Giáo viên có ấn tượng rất sâu sắc.
Nhiều năm không gặp nên đầu tóc của thầy đã bạc phơ, nhìn Trương Sùng Quang một hồi lâu mới nói: “Là bạn học Trương Sùng Quang phải không?”
Trương Sùng Quang có trí nhớ tốt, trong giấy lát đã nhớ ra.
Cậu kinh doanh rất tốt và đương nhiên cũng biết cách giao tiếp.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!