Lục Khiêm liếc nhìn con trai, một lúc sau mới vỗ vào vai cậu ấy và nói: “Nhiều năm trước bố không tiện để làm, còn làm thay cho bố, cũng hay, chỉ là Lục Thước à, bây giờ con đã có vợ, đương nhiên sự nghiệp quan trọng cũng không thế làm lơ gia đình, năm đó bố quá quan trọng sự nghiệp nên phải xa cách mẹ con nhiều năm.”
Không hối hận là giả.
Vào mỗi sáng khi thức dậy nhìn vào những sợi tóc bạc trong gương, ông không khỏi phải nghĩ ngợi
Nếu như không bỏ phí những năm tháng ấy thì tốt biết bao.
Tóm lại Lục Khiêm có chút phiền muộn, ông đi vào nhà trước.
Lục Thước có chút xúc động, cậu ấy đứng trước cửa lặng lẽ hút xong điếu thuốc mới đi vào
chuấn bị cơm tối.
Trên lầu, Lục Huân đi vào phòng ngủ.
Minh Châu đang say mê không quay đầu lui cũng nói rất tự nhiên” “Tiểu Huân đến rồi.”
Lục Huân ừ một tiếng.
Cô ấy đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Minh Châu, khẽ gọi một tiếng mẹ.
Minh Châu sửng sốt.
Khoảnh khắc bà ấy quay đầu lại mỉm cười: “Đăng ký với Lục Thước rồi à?”
Lục Huân lại ừ.
Minh Châu không hỏi nữa, bà ấy bảo Lục Huân mang những hộp châu báu đến trên ghế sofa, lại than vãn: “Những thứ này đều là của bà cụ và bà ngoại của Lục Thước tặng vào năm đó, lại có cả dì Ôn của con cho rất nhiều, đâu có đeo hết được.”
Lục Huân rất nghe lời, cô ấy chuyến qua từng hộp từng hộp
Minh Châu quay đầu nhìn âm thầm đắc ý.
Bà ấy lại có thêm một người tay sai.
Đợi thu dọn xong rồi thì Minh Châu lấy từng thứ từng thứ cho Lục Huân xem, sau đó lấm bẩm một mình nói mình mang những thứ đó hợp, Lục Huân mang những thứ kia hợp, còn có những thứ
hợp với Lục u nữa.
Sau đó Lục Huân được năm bộ.
Trong đó có một bộ kim cương hồng, là khi Minh Châu và Lục Khiêm kết hôn là của hồi môn của bà Hoắc.
Minh Châu cho Lục Huân
Lục Huân không dám nhận, cô ấy nghĩ rằng bộ châu báu này nên cho Lục u.
Minh Châu không quan tâm: “Khi nó kết hôn thì tìm đồ tốt cho là được rồi.”
Lục Huân không từ chối nữa.
Cô ấy âm thầm nghĩ, đợi đến khi Lục u kết hôn, nhất định cô ấy sẽ phải bám vào Lục Thước để cho đồ tốt nhất, cho dù là cậu ấy đưa ra yêu cầu không nên có thì cô ấy cũng đồng ý.
Cô ấy suy nghĩ mãi, suy nghĩ đến chuyện xiên vẹo thì đỏ mặt.
Minh Châu thấy kỳ lạ: “Sao mặt của Tiểu Huân đỏ vậy?”
Lục Huân không khỏi xấu hổ, vội vàng nói tránh, Minh châu là người từng trải vừa nhìn đã biết cảm tình của cô ấy và Lục Thước rất tốt.
Lục Huân xuống lầu trước.
Minh Châu lặng lẽ ngồi một lúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!