Hoắc Minh miền cưỡng hài lòng.
Hoắc Tây đi về phía cầu thang, vẫy tay: “Kiếp sau đi!”
Cái mặt già của Hoắc Minh không có chỗ mà đế, dù nói là tên nhóc Trương Sùng Quang này có lỗi với Hoắc Tây, nhưng làm Hoắc Tây trở thành như thế này, người làm bố như ông đúng là… xấu hổ không dám gặp người.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư lật tạp chí.
Cậu bé chậm rãi nói: “Không phải nói là phù sa không chảy ruộng ngoài sao, anh Sùng Quang lớn lên cũng khá đẹp, sự nghiệp lại tốt, cái gien này cũng không làm chị con bị thiệt, tình huống
xấu nhất cũng chỉ là mang thai rồi sinh con ra thôi, bố, bố nói xem có đúng không?”
Hoắc Minh:…
Ông nhìn ôn Noãn: “Hay là, em giáo dục lại mấy đứa nó đi?”
Ôn Noãn uống hồng trà: “Lúc bọn trẻ còn bé em muốn giáo dục, anh luôn nói, trẻ con phải tự lập! Bây giờ lớn rồi… Em dạy làm sao được!”
Hoắc Minh như có tro trên mặt.
Ông cảnh cáo Trương Sùng Quang: “Không được làm có con.”
Trương Sùng Quang hơi mím môi, cười nhạt: Hoắc Tây cực kỳ hung dữ, nếu như cậu có ý muốn làm cô có thai, có lẽ cô sẽ bóp chết cậu ngay trên giường!
Đêm nay, người không ngủ được không phải vợ chồng Lục Khiêm.
Mà chính là Hoắc Minh!
Đêm tối, Hoắc Tây tắm rửa xong thay quần áo ngủ đi lên sân thượng.
Gió đêm thối,
Cô nghĩ đến chuyện của Lục Thước và nhà họ Tư.
Chuyện này liên quan đến hạnh phúc của Lục Thước, cô rất đế tâm, dù bình thường cô thích
trêu chọc Lục Thước.
Ánh mắt liếc qua.
Cô thấy Trương Sùng Quang, trời rất lạnh nhưng cậu chỉ mặc một bộ quần áo ngủ tơ tằm màu đen, cách một cái sân thượng, nhìn cô, trong tay cầm một bình bia đá.
Cậu hỏi cô có muốn uống hay không.
Hoắc Tây từ chối: “Tôi không so được với tên nửa giặc tây như cậu, uống xong chắc đêm nay tôi không cần ngủ nữa. Trương Sùng Quang, cậu ra nước ngoài mấy năm đã đột biến rồi sao?”
Cậu tựa vào lan can, thể hiện sự thư giãn hơn bình thường.
Những ngày này cậu luôn gồng mình.
Cậu cười nhẹ như mây gió: “Nửa giặc tây đột biến, không phải cậu cũng thử qua mấy lần rồi sao?”
Hoắc Tây duỗi dài thân dưới.
Ánh mắt Trương Sùng Quang âm u nhìn cô chằm chằm.
Hoắc Tây lười biếng nói: “Cũng chỉ có vậy mà thôi!” Nói xong, cô đi ngay vào phòng ngủ.
Trương Sùng Quang nhìn hướng cô rời đi, sau đó uống một ngụm hết nửa cốc bia đá.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!