Hoắc Minh mắng hết: “Mấy đứa khốn kiếp!”
Hoắc Tây lại dùng sức hôn ông một cái, sau đó cầm lấy áo khoác ngoài, đi ra ngoài.
Hoắc Minh nhìn một lúc lâu mới thôi, sau đó
ông nhìn về phía Trương Sùng Quang: “Cháu thì sao? vẫn cố chấp treo cổ trên một thân cây à? Mau tìm người kết hôn, đam hoa kết quả đi, trước kia có thể chấp nhận thì sau này cũng có thế chấp nhận.”
Trương Sùng Quang:…
Hoắc Minh lên lầu dỗ vợ.
Hoắc Doãn Tư từ từ gấp tờ báo lại, cười dối trá: “Anh Sùng Quang, thật ra bổ tôi khó chịu với anh lâu rồi!”
Trương Sùng Quang lau miệng, cũng rất kiêu ngạo nói: “Có lẽ còn cần mọi người nhịn thêm một chút!”
Nói xong, cậu cũng đi.
Hoắc Doãn Tư bưng cà phê, uống gần hết nửa cốc, ngồi cười.
Mười một giờ sáng, Hoắc Tây ra khỏi tòa án.
Cô đã thắng một vụ kiện.
Đương sự gọi điện tới chân thành cảm ơn một hồi, sau đó liền cực kỳ mặt dày muốn giảm phí luật sư xuống một chút, Hoắc Tây ném túi xách vào trong xe.
Cô ngồi lên xe, cầm di động cười khẽ.
“Tôi sẽ không nhận một xu nào từ vụ kiện
của Tổng Giám đốc chu.”
Vị Tổng Giám đốc chu kia vừa mừng vừa lo, cho rằng Hoắc Tây đang làm việc thiện, còn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai bên đã vượt qua quá trình thử thách.
“Tưởng bở à!”
Hoắc Tây cúp điện thoại, lập tức gửi Zalo cho Tống Giám đốc Chu kia, là ảnh Tổng Giám đốc Chu vụng trộm.
Đối phương là người nối tiếng trên mạng,
Vẻ bề ngoài lẫn khí chất đều kém vợ hợp pháp, nhưng có một số đàn ông cứ thích ăn phân, thơm hay thổi đều kéo về nhà.
Hoắc Tây gửi Zalo xong thì ném điện thoại đi.
Cô lái xe trở lại văn phòng luật, vừa về đến trợ lý đã ra đón, nhỏ giọng nói: “Tống Giám đốc Trương tới, nói là muốn gặp cô.”
Trương Sùng Quang?
Hoắc Tây liếc nhìn trợ lý: “Mời cậu ấy vào phòng khách.”
Trợ lý khó xử nói: “Tổng Giám đốc Trương là người nhà cô nên tôi đã mời anh ấy đến văn phòng cô chờ.
“Lần sau không được làm vậy nữa?”
Hoắc Tây nói xong, liền mang theo túi h’ô sơ vào văn phòng, đấy cửa ra thì thấy Trương Sùng Quang đang thoải mái tham quan văn phòng của cô, trong tay của cậu có một cái khung ảnh.
Là một tấm ảnh chụp chung!
Vợ chồng Hoắc Minh, mang theo bổn đứa con chụp ảnh chung.
Năm ấy Hoắc Tây chừng mười tuổi, em gái nhỏ nhất Hoắc Kiều còn ở trong tay bổ, cô và Trương Sùng Quang đầu kề đầu, hai đứa nhỏ vô tư.
Cô ném túi xách xuống, khoanh tay trước ngực, nhìn cậu.
Trương Sùng Quang nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt lên.
Một lát sau, cậu nhẹ giọng nói: “Em còn giữ.”
Hoắc Tây thong thả đi tới phía sau bàn làm việc, ngồi vào chiếc ghế da, nhẹ nhàng xoay vòng.
“Trương Sùng Quang, tôi không thích người khác can thiệp vào cuộc sổng của tôi quá nhiều, bất kể là Bạch Khởi, cậu, hay là người khác… đều giống nhau.”
“Tôi biết!”
Trương Sùng Quang gần như tự giễu nói: “Tôi không có gì đặc biệt cả!”
“Cậu biết thì tốt!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!