Dù là một chút ánh nhìn của cô cũng được.
Đúng lúc này, bác sĩ và trợ lý của Bạch Khởi đi đến.
Nhìn về phía bên này có chút không được tự nhiên.
Hoắc Tây đẩy Trương Sùng Quang ra, cô hỏi bác sĩ: “Cậu ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ nhẹ giọng nói: “Vấn đề không nghiêm trọng! Nhưng cậu ấy thực sự cần một môi trường sống ổn định, luật sư Hoắc, đề nghị lần trước của tôi với cô, mong cô hãy suy nghĩthêm một chút.”
Hoắc Tây gật đầu.
Trợ lý của Bạch Khởi tiễn luật sư đi, đứng ở
cửa nói vài câu.
Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây: “Cậu có thể vì tâm trạng của cậu ta, vì sức khỏe của cậu ta mà kết hôn không?”
Hoắc Tây không có sức lực dây dưa với cậu.
Cô thì thầm: “Đó không phải là chuyện của cậu.”
Sắc mặt Trương Sùng Quang không tốt.
Hoắc Tây thở dài: “Cậu về trước đi! Trương Sùng Quang, người không có tư cách yêu cầu tôi nhất là cậu.”
Cô mà chịu chấp nhận thì có khi có mấy đứa con rồi.
Lúc đó thì còn liên quan gì đến cậu nữa đâu?
Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú, nhìn quầng thâm mắt của cô, cuối cùng vẫn rời đi.
Trợ lý quay lại, muốn hỏi gì đó.
Hoắc Tây xua tay, cô ngồi xuống sô pha, sau đó lật tạp chí: “Sau này chăm sóc cậu ấy thật tốt, đừng để cậu ấy chạy lung tung.”
Trợ lý gật đầu đồng ý.
Hoắc Tây hơi thơ than: “Thực ra Trương Sùng Quang lựa chọn không sai.”
Nói xong lòng cô nhẹ hẳn, cô nở nụ cười.
Đêm đó, Bạch Khởi rời khỏi căn hộ của cô.
Ngồi một mình trong căn hộ, Hoắc Tây mở một chai rượu vang đỏ rồi từ từ uống.
Cô châm một điếu thuốc lá.
Đặt ở trên quầy bar, nhìn nó lẳng lặng cháy hết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!