Hoắc Tây cười khẩy: “Tôi qua đêm với ai thì
liên quan gì đến cậu, con nít thì đừng xía vào chuyện của người lớn!”
“Là Trương Sùng Quang phải không?”
Giọng Bạch Khởi lạnh lùng: “Chị ghê tởm anh ta! Nhưng vì để tôi hết hy vọng nên chị ngủ với anh ta! Hoắc Tây, con mẹ nó chị điên à!”
Hoắc Tây cũng không quen với cậu ta.
Cô và Bạch Khởi vốn không có khả năng, cô cho phép cậu ta ở bên cạnh, nhưng cô không cho phép cậu ta công khai mối quan hệ này trước mặt công chúng, và trước mặt bố mẹ cô.
Cô ấy không muốn chịu trách nhiệm với ai.
Từ trách nhiệm… quá nặng nề!
Thời đại này, không phải cứ trả giá bao nhiêu là có thể nhận lại bấy nhiêu.
Hoắc Tây nói thẳng: “Cậu tranh thủ tìm một người phụ nữ kết hôn đi! Đừng suốt ngày nghĩ có hay không! Tôi không giận cậu, mà chỉ là muốn tìm người qua đêm, Trương Sùng Quang rất thích hợp.”
Bạch Khởi tức giận ném chăn của cô xuống đất.
Hoắc Tây hơi nổi nóng: “Bạch Khởi cậu đừng quá đáng!”
Nhưng Bạch Khởi đột nhiên ôm lấy cô.
Cậu ta vùi đầu vào cổ cô, một lát sau vai cô trở nên ẩm ướt, cậu ta khóc.
Trong lòng Hoắc Tây cũng không dề chịu.
Cô vỗ cậu ta: “Đừng khóc! Không sao đâu Bạch Khởi, qua vài năm nữa cậu sẽ nhận ra, tôi chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cậu, không ai có thế ghi lòng tạc dạ trong cuộc đời ai cả!”
Bạch Khởi nghẹn ngào: “Chị đừng ở bên anh ta, chị đừng đế anh ta chạm vào chị, chị đừng… chị đừng yêu anh ta! Tôi chịu không nối, tôi thực sự chịu không nổi!”
Từ năm hai tuổi tuổi trở đi, trong toàn bộ cuộc đời của cậu ta chỉ có Hoắc Tây.
Hoắc Tây biết.
Nhưng có ai biết rằng, từ năm cô hai mươi tuổi, cô đã vĩnh viễn mất đi Trương Sùng Quang.
Chiều ngày hôm ấy cô còn chưa kịp chuấn bị tinh thần.
Ráng mây đầy màu sắc bay khắp trời.
Người đưa thư gửi tới một bức thư, là một tấm bưu thiếp được gửi tới từ Mỹ, cô vội vàng mở ra.
Nhưng là bên trong không có ân cần thăm hỏi, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ có mấy câu nói hờ hững: Cậu nói Hoắc Tây, thế giới bên ngoài
rất lớn, cậu không muốn trở về, cậu muốn ở lại Mỹ. Cậu nói, các cô gái bên đó cũng rất nhiều, cậu cảm thấy bọn họ nên suy nghĩ lại, có lẽ bọn họ cũng không phải là thích hợp nhất.
Tấm bưu thiếp đó bị Hoắc Táy đốt.
Từ đó trong lòng cô có một lỗ hổng.
Cho dù tối hôm qua cô và Trương Sùng Quang lăn lộn trên giường mấy lần, hố đen trong lòng cô vẫn còn, vẫn có chút tốn thương, cũng không phải nói xin lỗi, cũng không phải nói hẹn gặp lại, càng không phải chỉ vì quan hệ thế xác một chút là có thể bù đắp.
Trương Sùng Quang không hủy diệt cuộc đời cô,
Cậu chỉ… cậu chỉ hủy hoại tình yêu của cô.
Cô thương yêu Bạch Khởi, cô không muốn Bạch Khởi trở thành như mình, không muốn cậu ta vĩnh viễn chờ đợi trong vô vọng… Cô thà rằng cậu ta hận mình, cũng tốt hơn vĩnh viễn hồ đồ.
Cho tới bây giờ, Hoắc Tây mới chịu thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!