Rõ ràng đã một đêm không ngủ.
Nhưng cậu lại ngủ không được, chỉ cần nhắm mắt lại là nhớtới những lời nói của Bạch Khởi, cậu không thể kìm được mà nhớ tới dáng vẻ của Hoắc Tây ở dưới thân thể mình..
Bọn họ thực ra xem như là đã làm được một nửa.
Cậu gần như đã sờ khắp thân thế của cô, chỗ nên sờ và không nên sờ nên sờ đều đã sờ hết.
Trương Sùng Quang vừa nghĩ đã khiến thân thế đau đớn.
Lúc ăn cơm trưa, Hoắc Tây bị Hoắc Minh gọi trở về.
Hoắc Tây ăn mặc trang phục đi làm, không nhìn ra được bộ dạng say khướt và mệt mỏi tối hôm qua chút nào, cô quăng túi công tác lên sô pha rồi dựa vào trên ghế: “Bố, con có việc ở bên ngoài mà bổ gọi điện kiểu này cho con, người khác còn tưởng rằng con là đứa con gái bám váy mẹ, sao con còn mặt mũi nào nói chuyện với khách hàng nữa chứ, con không còn chút uy nghiêm nào hết!”
Hoắc Minh nghe giọng điệu của cô thì nổi giận.
Ông chỉ vào cô rồi nói: “Lên tin tức nữa rồi kìa, chú chó nhỏ mà con nuôi chắc sẽ không cắn người chứ?”
Hết lần này đến lần khác, mỗi lần Hoắc Táy và Bạch Khởi ở cùng một chỗ là lại bị chụp được.
Hoắc Minh cũng không ngốc, đó là vì Bạch Khởi muốn một danh phận!
Hoắc Tây cầm tờ báo lên đọc rồi nở nụ cười: “Nghệ sĩ muốn gả vào gia đình quyền thế chẳng phải rất bình thường ư? Con và Bạch Khởi chỉ là thay đối giới tính cho nhau thôi mà, bố, cậu ấy rất nghe lời, hay là con lấy cậu ấy về đế ở cùng với bố mẹ? Cậu ấy hát rất hay, đế cậu ấy trong nhà sẽ rất sôi nối!”
Hoắc Minh cười khẩy: “Cậu ta có thể sinh con sao?”
Hoắc Tây cười tủm tỉm: “Vậy con cũng đâu thể lấy con gái về! Bố, không hợp tình hình trong nước, không hợp pháp đâu.”
Hoắc Minh gọi người giúp việc: “Mau lấy thuốc hạ huyết áp lại đây!”
Tức chết ông rồi, tức chết ông rồi!
Đúng lúc này, Trương Sùng Quang từ trên lầu chậm rãi đi xuống, cậu thay bộ quần áo ở nhà.
Đẹp trai rạng ngời.
Hoắc Tây không nhìn thì phí nên híp mắt thưởng thức một lát, chỉ thấy cậu đứng ở giữa cầu thang rất nghiêm túc hỏi cô: “Cậu muốn có con? Tôi có thể ở nhà trông nom.”
Hoắc Tây đương nhiên hiểu ý cậu.
Cô nhếch miệng cười rồi trả lời: “Không dám phiền Tổng Giám đốc Trương làm bảo mẫu cho tôi.”
Ánh mắt Trương Sùng Quang vẫn sáng quắc: “Chăm sóc con của mình, sao có thế tính là bảo mẫu được?”
Hoắc Tây cảm thấy không có tí sức lực nào.
Cô miễn cưỡng nói: “Muốn có con thì tìm mấy cô gái Tây kia sinh cho cậu, thời gian của tôi rất quý giá.”
“Không sinh con, chỉ kết hôn làm tình thôi cũng được!”
Khi Trương Sùng Quang nói những lời không biết xấu hổ như vậy mà khuôn mặt vẫn nghiêm trang.
Hoắc Minh ngạc nhiên.
Sùng Quang quả thực là trò giỏi hơn thầy, năm đó dù mặt ông dày đến cỡ nào cũng không dám nói mấy lời này trước mặt bổ mẹ ôn Noãn, ông tự hỏi lại mình có phải đã giáo dục mấy đứa nhỏ quá buông thả rồi hay không.
Vừa định răn dạy vài câu, con gái của ông cũng không biết xấu hổ.
“Động dục thì tìm người khác đi, đừng gây họa cho tôi!”
Hoắc Minh đứng lên, ho nhẹ một tiếng: “Ăn cơm!”
Lúc này Trương Sùng Quang mới bớt nói lại.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!