Khi Hoắc Tây xã giao xong cũng đã gần rạng sáng.
Trên bầu trời, sao thưa trăng sáng.
Chỉ là gió đêm luôn rất lạnh, trợ lý khoác thêm áo khoác cho cô, nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc Hoắc, ông Tống Giám đốc Hoắc biết cô ra ngoài xã giao uống rượu sẽ xót lắm.”
Hoắc Tây khép quần áo lại.
Cô lẩm bấm: “Gan cậu ấy không tốt lắm, tôi có thể thấy cậu ấy đi ra không?”
Xe của cô đậu trước cửa câu lạc bộ, nhưng Hoắc Tây thấy đau đầu nên cô muốn hóng gió một lát, vì thế cô tựa vào tường châm điếu thuốc lá, nhìn điếu thuốc cháy ở giữa ngón tay.
Nhà bọn họ giàu có.
Nhưng trách nhiệm cũng lớn, Hoắc Thị cộng thêm Tây Á tổng cộng có hơn chục nghìn nhân viên, Doãn Tư còn trẻ, Hoắc Thị giao cho cậu bé thực ra đã khó rồi, mà Tây Á bình thường là do bổ cô quản lý, nhưng tuổi tác ông ấy đã cao, dù sao thì cơ thế cũng không gánh nối.
Cô là chị cả trong nhà, có thể mặc kệ sao?
Huống chi, Tây Á vốn là trách nhiệm của cô.
Còn về Hoắc Kiều, cô và Doãn Tư đều sẵn lòng cưng chiều cô bé, dù sao thì trong nhà cũng phải có người sống tự do chứ?
Hoắc Tây cúi nhìn tàn thuốc màu đỏ tươi.
Mái tóc dài màu trà hơi xoăn che khuất nửa bên mặt, chỉ to hơn bàn tay một chút, tỏa sáng óng ánh.
Trợ lý đi cùng cô.
Khi điếu thuốc cháy hết, Hoắc Tây đứng thẳng người: “Đi thôi, chở tồi đến căn hộ bên kia, bổ tôi thấy tôi uổng rượu lại cằn nhằn nữa!”
Cô bỗng nhiên cười: “Tôi thà rằng bố nghĩtòi chơi bời lêu lổng còn hơn!”
Trợ lý do dự một chút rồi khẽ nói: “Thực ra cô hoàn toàn có thể tìm một chàng trai tài giỏi thích hợp để giúp cô san sẻ, huống chi bây giờ nếu trước khi kết hôn làm công chứng đầy đủ thì sẽ không có quá nhiều rắc rối.”
Hoắc Tây cười: “Hôn nhân chính là một rắc rối.
Nói vài ba câu, đã đến trước xe.
Tài xế mở cửa xe cho Hoắc Tây, Hoắc Tây lên xe vẫy tay với trợ lý, sau đó liền ngã vào trên ghế không dậy nổi.
Lão Triệu là tài xế làm việc lâu năm trong nhà nên không khỏi lắm miệng.
Hoắc Tây nhắm mắt lại làm nũng: “ôi chao, cháu đâu phải cố ý uổng say, chú không được nói cho bổ cháu biết đấy!”
Lão Triệu bó tay với cô.
Xe từ từ lăn bánh, phía sau có một người chậm rãi đi ra.
Trương Sùng Quang.
Cậu nhìn chăm chú phương hướng chiếc xe màu đen biến mất, lẳng lặng nhìn hồi lâu… Cậu nghĩ, mỗi lần Hoắc Tây uống rượu có ấm ức hay không, uống rượu xong có rơi lệ hay không, có hận cậu hay không.
Lúc cậu hưởng thụ tự do ở nước ngoài.
Hoắc Tây lại phải gánh vác nhiều như vậy, nhưng cô chưa bao giờ nói với cậu.
Cô luôn giống như đang dạo chơi nhân gian, luôn không thèm đế ý.
Khi khuất bóng người, cô tròng như thế nào?
Hoắc Tây quay lại căn hộ.
Căn hộ rất lớn, nhiều ngày không có người ở nên vừa trống trải lại quạnh quẽ.
Cô mở hệ thống sưởi dưới sàn, nằm trên sô pha đế bình tĩnh lại.
Hệ thống sưởi làm căn hộ dần ấm áp nhưng
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!