Hoắc Minh nghe mấy lời bậy bạ này rất khó chịu, ông ngẫm nghĩ, lúc còn trẻ tuy rằng thỉnh thoảng ông cũng muốn tìm kích thích, nhưng chỉ cần Ôn Noãn tức giận thôi là ông lập tức tỉnh lại.
Bây giờ Sùng Quang còn ngồi ở một bên, Hoắc Tây lại trắng trợn thành như vậy.
Chẳng lẽ cô thật sự không còn chút hứng thú nào với Sùng Quang hay sao?
Hoắc Minh cũng lười quan tâm đến chúng!
Sau khi ăn xong, Hoắc Tây còn đau đầu nên ở nhà nghỉ ngơi.
Cô nằm sõng soài trên sô pha, chân vắt ngang trên lưng ghế, còn tay thì chơi trò chơi.
Trương Sùng Quang thay quần áo đi xuống.
Cậu muốn ra cửa đi công chuyện, thấy Hoắc Tây như vậy, cậu dừng bước: “Cậu không đi văn phòng luật à?”
Hoắc Tây cũng không nhìn cậu.
“Không đi! Mong rằng nó nhanh đóng cửa, tôi có thể yên tâm ở nhà ăn bám, như Hoắc Kiều vậy, cậu không biết tôi hâm mộ con bé đến mức nào đâu.”
Trương Sùng Quang mím môi: “Cậu không làm việc, thực ra cũng không sao!”
Thứ nhà họ Hoắc không thiếu nhất chính là tiền.
Hoắc Tây liếc nhìn cậu rồi cười, không nói gì!
Người Trương Sùng Quang hẹn gặp là một ông trùm thị trường bất động sản, ông ta muốn về nước làm tài chính, đầu tiên phải mua một tòa nhà để giữthể diện, lúc bàn chuyện làm ăn cũng có thể hù dọa người khác.
ông ta thực ra đã nhìn trúng một tòa nhà nên buổi tối sắp xếp ăn cơm chung.
Trương Sùng Quang mới về nước, có nhiều tiền nhưng nền móng lại không sâu, người bên ngoài cũng không biết cậu xuất thân từ nhà họ Hoắc.
Trong bữa tiệc, cậu uống rất nhiều.
Nhưng cậu còn trẻ, tửu lượng khá tốt, đi nhà vệ sinh một chuyến lại giống như không có việc gì-
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu dừng bước.
Hoắc Tây?
Không phải cô đang ở nhà sao? Sao lại ở chỗ này xã giao?
Tuy rằng vẫn mặc trang phục đi làm, nhưng rõ ràng trau chuốt hơn bình thường một chút, trên chiếc cố thon dài còn đeo một sợi dây chuyền kim cương, trông rất đẹp mắt.
Trương Sùng Quang vô thức nhìn chằm chằm cô một hồi lâu.
Hoắc Tây dựa vào vách tường đế giảm bớt cơn say, vừa ngước mắt lên liền thấy cậu, cô liếc nhìn cậu, mặt mày ấn chứa sự quyến rũ mà cậu chưa từng thấy: “Tổng Giám đốc Trương!”
Trương Sùng Quang không thích cô như vậy.
Cậu đi qua, từ trên cao nhìn xuống: “Không phải đang ở nhà sao, làm luật sư còn ra ngoài xã giao, còn bị người ta chuốc say như vậy?”
Hoắc Tây uống rất nhiều.
Tuy không có say đến loại trình độ này, nhưng lại nói nhiều hơn so với bình thường.
Cô phất tay: “Không liên quan đến cậu!”
Trương Sùng Quang sầm mặt: “Vậy thì liên quan gì đến ai, tên bám váy tối hôm qua à, sao tên đó không đến che chở cho cậu?”
Đôi mắt hẹp dài đẹp mắt của Hoắc Tây khẽ hé.
Cô cười khẽ: “Tại sao tôi cần cậu ấy che chở chứ? Tôi phải là người che chở cho cậu ấy mới đúng!”
Cô đứng thẳng người, phất tay về phía Trương Sùng Quang: “Dù nói thì cậu cũng không hiếu đâu! Tình cảm của tôi với Bạch Khởi, cậu không hiểu! Người máu lạnh như cậu, sao có thể hiểu được!”
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái mét.
Thực ra cậu rất muốn nói chuyện đàng hoàng với Hoắc Tây, ít nhất là phải hòa bình ở chung, dù sao thì ngoài làm người yêu ra thì họ vẫn là người nhà.
Nhưng Hoắc Tây rõ ràng là không thích cậu.
Cô không thích cậu quan tâm đến chuyện của cô.
Trương Sùng Quang nghiêm mặt, đang muốn rời đi thì phía trước có một người nói chuyện thân thiết với Hoắc Tây: “Tổng Giám đốc Hoắc, cuối cùng cũng tìm được cô rồi! Đến đây nào, chúng ta lại uống thêm hai ly nữa… Hai vị bên trong rất muốn làm quen với cô, vừa rồi mọi người đều đang nói chuyện, uống rất vui vẻ, hợp đồng trị giá hai mươi tỷ này sẽ giao luôn cho Tây Á, không cho người khác.”
Hoắc Tây vừa rồi còn giống con mèo say xỉn, lúc này lại nói năng tỉnh táo, nhẹ nhàng.
“Tống Giám đốc Vương nói thật chứ?”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!