Trương Sùng Quang đi ra mở cửa, người đứng trước cửa là Hoắc Minh.
“Chú Hoắc.”
Hoắc Minh nhìn cậu một hồi rồi từ từ đi vào, đi đến sô pha khom lưng nhặt hộ chiếu lên, ông ngước mắt hỏi: “Mới về vài ngày mà lại phải đi nữa à?”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Cháu đang định thế!”
Hoắc Minh lật xem hộ chiếu, rất tùy ý hỏi: “Là bởi vì Hoắc Tây sao?”
Trương Sùng Quang không trả lời được vấn đề này.
Một hồi lâu sau, cậu mới khẽ nói: “Chú Hoắc, là vấn đề của riêng cháu thôi.”
“Đương nhiên là vấn đề của cháu!”
Hoắc Minh đi đóng cửa lại rồi xoay người đi lại nhìn Trương Sùng Quang: “Lúc cháu còn quá trẻ đã quyết định mục tiêu cuộc sống, tại sao không đi trải nghiệm thêm một chút chứ? Giờ thì hay rồi… dây dưa đến từng tuổi này, đường lui cũng bị thằng nhóc như cháu tự cắt đứt luôn rồi!”
Dù sao thì loại chuyện này đối với người làm
bố cũng không dễ chịu.
Huống chi Trương Sùng Quang cũng là thằng nhóc ông nuôi từ nhỏ đến lớn.
Hoắc Minh châm điếu thuốc lá, sau khi hút nửa điếu, ông nói: “Lúc đầu chú giúp nhà họ Trương, lý do chính mà chú nuôi nấng cháu đúng là bởi vì nhóm máu của cháu. Thế nhưng Sùng Quang bản thân cháu tự sờ lương tâm mình hỏi một chút là những năm đó chú không có xem cháu như con trai sao, hay là dì ôn Noãn của cháu không có yêu thương cháu như con ruột, cô ấy thậm chí còn muốn thương cháu nhiều hơn nữa nhưng bị chú ngăn cản, bởi vì chú cảm thấy bốn đứa nhỏ trong nhà thì nên giống nhau, cũng không thế quá thiên vị cháu.”
“Hơn nữa, cháu lớn nhất, đáng lý ra nên chăm sóc em trai, em gái.”
“Sùng Quang, chú nói có đúng không?”
Trương Sùng Quang gật đầu.
Trái tim cậu càng đau châm chích.
Hoắc Minh tức giận nhìn cậu: “Cháu ra nước ngoài thấy được việc đời, cháu không muốn quản lý Tây Á cũng không có sao cả! Sự nghiệp của cháu thuận lợi thì chú sẽ thấy vui cho cháu! Nhưng nếu cháu muốn vậy thì điều kiện tiên
quyết là cháu không thích Hoắc Tây, cháu không muốn ở bên con bé! Nhưng cháu rõ ràng vẫn thương nhớ trong lòng, rồi lại muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy. Sùng Quang, chú hiểu tính cách của Hoắc Tây nhất, con bé chắc chắn sẽ không dề dàng quay đầu lại! Chuyện đã đến nước này, hai đứa nhỏ chú nuôi lớn lại tốn thương nhau, cháu nói thử xem chú có vui nổi không?”
Cuối cùng ông vẫn không nhịn được mắng: “Đồ khốn kiếp, năm mới cũng không đế yên nữa.”
Trương Sùng Quang ở bên ngoài rất uy phong.
Mỗi người đều gọi Tống Giám đốc Trương, nhưng ởtrước mặt Hoắc Minh, dù bị mắng cũng im lặng chịu đựng.
Mũi cậu thậm chí còn cay xè.
Hoắc Minh lại cầm quyến hộ chiếu lên, ước lượng: “Cháu còn trẻ, có chân có tay, cháu có thế đi khắp nơi, dù sao chú và dì òn Noãn cũng không quản nổi cháu nữa, đến khi chú và dì nhắm mắt xuôi tay, cháu trở về đưa bó hoa cúc là được, sau đó trời cao biển rộng, cháu có thể tự do bay nhảy khắp nơi!”
“Chú Hoắc!” Trương Sùng Quang gọi một tiếng.
Cậu có chút xấu hổ!
Hoắc Minh lại trừng cậu một cái: “Đồ khốn kiếp!”
Sau khi nói xong ông lập tức đi ra ngoài, ngoài cửa vang lên giọng ôn Noãn: “Sùng Quang nói sao?”
Hoắc Minh: “Thằng bé dám đi, anh sẽ đánh gãy chân nó!”
Trương Sùng Quang chỉ ngồi đó, cậu cầm hộ chiếu xem, một lát sau cậu gọi một cuộc điện thoại.
“Amy, để kế toán giúp tôi giải quyết tài sản ở Mỹ!
“Đúng, tôi muốn về nước phát triển!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!