Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1422: Rất vui sao?




Cậu mở ra xem, sau đó hỏi cô: “Rất vui sao?”

Lục Huân là một đứa trẻ trung thực, cô thành thật gật đầu: “ừm, rất vui”

Cô không khỏi dựa vào vai Lục Thước, giọng nói mềm mại: “Lục Thước, em không ngờ mẹ anh lại dễ dàng chấp nhận em đến vậy.”

Lục Thước không nói gì, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Lục Huân không đề cập đến những chuyện không vui, cô luôn là đứa trẻ rất biết ơn, dựa vào người Lục Thước nói về tương lai, vừa nói vừa cảm thấy rất vui vẻ.

Lục Thước hiếm khi thấy cô như vậy, cậu không khỏi cười khẽ, xoa đầu cô: “Có được anh lần nữa vui vậy sao?”

Cô cảm thấy cậu thật đáng ghét.

Rõ ràng hôm nay người tựa sói tựa hố chính là cậu, cậu luôn như vậy.

Lục Huân không chịu lên tiếng, nhưng chính tính tình nóng nảy như vậy, Lục Thước cũng cảm thây ngọt ngào.

Khi đi du học, bên cạnh cậu không thiếu con gái ưu tú, nhưng Lục Thước chưa từng nảy sinh tình yêu nam nữ với ai, sau này gặp được Lục Huân, cậu cũng muốn trả thù, mãi cho đến buông tay cô, cậu mới biết hóa ra không phải mình không thích phụ nữ, mà là cậu thích người như Lục Huân.

Nhu thuận ngoan ngoãn, nghe lời cậu.

Lục Thước biết chính mình có phần gia trưởng, thích đưa ra quyết định, nhưng Tiểu Huân không bận tâm, bọn họ ở bên nhau rất hòa hợp.

Cậu hôn cô một lát, rồi bảo cô đi ăn.

Lục Huân đỏ mặt muốn thay quần áo, Lục Thước lại nói: “Đã bật máy sưởi rồi, đi rửa mặt là được.”

Lúc ăn cơm, Lục Huân nhỏ giọng hỏi: “Anh không làm việc à?”

Ngày mai là ngày mồng mười tháng Giêng.

Dù sao đi nữa cậu cũng phải đến công ty, có nhiều việc như vậy, chắc anh sẽ bận rộn một thời gian.

Lục Thước xoa đầu cô: “Nếu không nỡ rời xa anh thì đến sổng với anh, anh muốn gặp em mỗi ngày.”

Lục Huân ăn cơm.

Giọng cô nhỏ nhẹ: “Hai ba ngày gặp một lần cũng được rồi!”

Lục Thước cười rộ lên, cảm thấy cô thật đáng yêu.

Cậu không ép buộc, dù sao bọn họ mới ở bên nhau, hơn nữa yêu đương nên giữ khoảng cách cũng tốt, đợi thêm hai ba tháng nữa bọn họ sẽ kết hôn, đến lúc đó mỗi ngày ở bên nhau.

Cơm nước xong, Lục Thước liền gọi điện thoại.

Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác gọi đến, có người chúc Tết, có người bàn chuyện công việc.

Nửa tiếng sau, cậu nhấc máy, là Hoắc Minh gọi đến.

“Cậu à… Vâng, cháu về với Tiểu Huân! Vâng, mai cháu đến công ty!”

“Buổi tối cháu sẽ dẫn Tiểu Huân đến!”

Lục Thước cúp máy.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!