Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1415: Thật sao?




Cô nhìn thấy quyển nào cũng giống nhau. Tiểu Lục U cũng không quấy rầy cô, cũng lật xem khắp nơi.

Đầu giường Lục Thước có một quyển sổ phác thảo, nhìn giống như xé nát rồi ghép lại.

Lục Huân ngẩn người, nhận ra đó là bức tranh mình vẽ khi còn bé, bị Lục Thước xé đi sau đó cô lại ghép lại.

Cô vẫn luôn cho rằng đã mất nó, Thì ra là ở chỗ Lục Thước!

Cô cầm lên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh bên trên, tim đập mạnh.

Lúc Lục Thước đi vào thấy cô ngẩn người.

Cậu bế Tiểu Lục U ra ngoài, đóng cửa lại, đi tới phía sau Lục Huân thì thầm: "Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, anh rất hận em, thậm chí là dựa vào hận thù đối với em mà liều mạng học tập! Cho nên cho dù lúc trước chúng ta ở bên nhau tốt biết bao nhiêu, anh thích em bao nhiêu, nhưng anh vẫn cho rằng, đó là sự trả thù."

Thanh âm Lục Thước có chút run rẩy.

Cậu nhẹ nhàng ôm Lục Huân vào lòng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Huân, anh xin lỗi.”

Lục Huân cúi đầu, vẫn nhìn quyển phác họa kia.

Cô nhẹ giọng nói: “Anh có từng hối hận về em không? Nếu anh không hận em, chúng ta sẽ không ở bên nhau đúng không?”

Lục Thước gõ đầu cô một cái: "Đồ ngốc!”

Cậu đặt quyển phác họa sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, than nhẹ: "Tiểu Huân, em có tin vào số mệnh không? Trước đây anh không tin, nhưng bây giờ anh nghĩ đây có lẽ chính là vận mệnh.”

Có lúc cậu muốn thoát ra, nhưng không thể thoát nổi.

Cho nên anh thuận theo trái tim của mình, lựa chọn yêu cô, một đời một kiếp.

Cậu cũng rất may mắn, có thể tìm được người yêu sớm hơn bố mình, tuổi của cậu và Tiểu Huân tương đương nhau, bọn họ có thể cùng nhau đi qua những năm tháng dài đằng đẳng.

Lục Thước thích loại cảm giác này.

Cậu thấp giọng hỏi cô, có yêu mình hay không.

Lục Huân rất bất ngờ.

Cô chưa từng nghĩ Lục Thước sẽ thích nghe điều đoa. Trước kia bọn họ ở cùng một chỗ, chưa bao giờ nói những lời này.

Lục Thước ôm lấy cô lẩm bẩm: "Trước kia là trước kia, lúc ấy chúng ta chỉ có thể xem như ở chung, nhưng bây giờ anh muốn nghiêm túc theo em cả đời! Lục Huân, em có yêu anh không?”

Cậu nghĩ bản thân rất độc đoán và khắc nghiệt.

Cậu cho đi bao nhiêu tình cảm, liền muốn đối phương cũng trả lại mình bấy nhiêu,



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!