Lục Khiêm ôm Minh Châu.
Đêm ba mươi, tiếng pháo trúc bên ngoài vang vọng bầu trời đêm, pháo hoa nhuộm thành phố bởi những màu sắc rực rỡ.
Chỉ có nơi này là yên tĩnh. Lục Khiêm ôm lấy vợ, để bà tựa vào vai mình.
Im lặng dựa vào một lúc lâu, Minh Châu nhỏ giọng nói: "Lục Khiêm, anh không cần như vậy, em không yếu ớt đến mức ấy đâu!”
Bà khẽ mỉm cười: "Đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, nếu chỉ vì chuyện đó mà ngăn cản bọn nó ở bên nhau thì không đáng!... Em cũng đã không còn ngu ngốc như lúc trước nữa!"
Nhưng Lục Khiêm lại nguyện ý muốn bà tiếp tục ngốc như thế.
Ông lớn hơn bà rất nhiều, thật sự không có nhiều thời gian dành cho bà.
Nhờ bà không bao giờ từ bỏ, bọn họ mới có thể bên nhau cả đời.
Lục Khiêm nghĩ tới trăm năm sau, Minh Châu nhất định phải được chăm sóc thật tốt, Lục Thước phải thay ông gánh vác trách nhiệm này, cũng may bọn họ nuôi dạy con trai không tệ.
Họ không nói chuyện nữa!
Đêm ba mươi, ngày cuối cùng của mỗi năm,
Qua một năm lại bớt một năm, Minh Châu quý trọng những ngày ở bên Lục Khiêm.
Lục U từ dưới lầu chạy lên.
Cô bé đi tới rúc vào vai Lục Khiêm, dịu dàng nhìn ông: "Bố, con còn muốn bắn pháo hoa nữa!"
Lục Khiêm sờ đầu nhỏ của cô nàng: "Tìm bác Phúc bắn cho con đi.”
Lục U nhếch cái miệng nhỏ nhăn: "Bác ấy nhát gan sợ lạnh nên chui vào ổ chăn rồi!”
Lục Khiêm rất thương đứa nhỏ, ông lập tức mặc thêm áo khoác, còn kéo Minh Châu đứng lên: "Xuống xem thử nào!”
Minh Châu lười động đậy.
Nhưng Lục Khiêm vẫn dẫn bà đi xuống.
Pháo hoa cháy lên, bốn phía đều là tia lửa, Tiểu Lục U vui vẻ nhảy nhót.
Lục Khiêm quay đầu nhìn Minh Châu.
Bà trông vẫn còn trẻ trung, trong mắt vẫn có thần thái động lòng người, ông dường như nhớ tới năm đó đến thành phố B làm việc, dẫn theo hai thỏ bông Stella Lou đi thăm bà, bà đón năm ở Fortune Plaza.
Cũng là như vậy, khiến người ta động tâm.
Lục Khiêm đi tới bên cạnh bà, nhẹ nhàng ôm bà vào trong ngực... Minh Châu vĩnh viễn là cô bé của ông!
Lục Thước đưa Lục Huân về.
Xe của cậu và xe của anh Liễu một trước một sau, đậu ở trong sân.
Xe dừng lại, Lục Huân nhìn người nhà mình xuống xe cũng muốn đi theo. Lục Thước đưa tay ngăn cô lại.
Cô ngước mắt lên, nhìn cậu.
Lục Thước nhỏ giọng nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút? Tiểu Huân, anh rất vui vẻ.”
Tâm trạng của Lục Huân cũng kích động.
Cô thật sự không ngờ mẹ Lục Thước lại dễ dàng chấp nhận mình như vậy, tất cả đều giống như một giấc mơ khiến cô không thể tin được, nhưng cô cũng có sự dè dặt của riêng mình, cô nhỏ giọng nói: "Đêm khuya như vậy, không tốt đâu."
Lục Thước nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!