Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1406: Có lẽ thời gian đã lâu rồi




Lục Khiêm nói như vậy, Minh Châu cũng không nghĩ nhiều. Thậm chí bà ấy còn gật đầu: “Cũng đúng!”

Bà ấy nhẹ nhàng nói với Lục Khiêm: “Đứa nhỏ đó có lễ có chút sợ em đấy! Em đưa bao lì xì dày một chút, có lẽ cô bé sẽ không lo lắng.”

Có lẽ thời gian đã lâu rồi.

Hoặc có lẽ con cái đều đã lớn, nên những chuyện quá khẽ bà ấy cũng không còn để ý đến vậy.

Minh Châu lên lầu chuẩn bị bao lì xì.

Lục Khiêm ngẩng đầu nhìn bà ấy, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.

Thư ký Lục khẽ huých ông ấy: “Mọi người còn chưa nói chuyện đó à?” Lục Khiêm hạ thấp gióng: “Xem theo ý của bọn nhỏ thôi!”

Nửa tiếng sau Lục Thước đã đến nhà họ Liễu.

Trong biệt thự rộng lớn, ngoài người làm cũng chỉ có Lục Huân ở nhà, cô ấy đang ở phòng khách đọc sách.

Lò sưởi trong tượng rực cháy, cô ấy mới gội đầu, dựa vào sưởi ấm.

Lục Thước đi đến, người làm trong nhà ít nhiều cũng đoán được quan hệ giữa bọn họ, vì vậy cũng gần gũi hơn: “Cậu Lục đến rồi!”

Lục Huân nâng mắt nhìn thì thấy Lục Thước. Cậu trông có vẻ phong trần mệt mỏi, áo khoác đen móng có dính chút tuyết. Cô ấy khẽ nhíu mày: Anh đến làm gì?

Lục Thước ngồi xổm, giúp cô vuốt mái tóc ẩm ướt: “Sấy tóc đi, đi ăn cơm giao thừa với anh.”

Tim Lục Huân đập nhanh hơn.

Cô ấy nhìn cậu, qua một lúc vẫn không có động tĩnh gì, Lục Thước lại nói một lần nữa: “Nghe lời!”

Cậu dặn dò người làm đem máy sấy xuống, thái độ giống như chủ nhân vậy.

Người làm cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, vui vẻ lên lầu.

Lục Huân cắn môi: “Em không muốn đi! Em đi sao mà được chứt”

Lại nói, Tư An Nhiên đã đến thành phố C rồi, hơn nữa còn chạy đến Lục viên.

Tư An Nhiên thẳng thắn theo đuổi Lục Thước nồng nhiệt như vậy, Lục Huân càng cảm thấy thân phận mình hèn mọn... Cô ấy nào có dũng khí cùng cậu ăn bữa cơm giao thừa.

Người làm cầm máy sấy đến.

Lục Thước ngồi trên sô pha, sấy tóc cho Lục Huân.

Cô ấy muốn trốn, cậu khẽ giữ cô ấy lại, dịu dàng thấp giọng nói: “Em mới chạy về từ thành phố BI Cũng coi như hơn hai mươi tiếng rồi chưa chợp mắt! Đừng quậy nữa nhé?”

Lục Huân rũ mắt: “Lục Thước! Em đã nói chúng ta...”

“Anh không chấp nhận!”

Lục Thước thì thầm: “Chúng ta thích nhau, tại sao không ở cạnh nhau?”

Nếu dễ dàng tìm được người thay thế, thì đó không phải là tình yêu rồi!

Lục Thước trước giờ đều biết bản thân mình muốn gì, một khi đã quyết thì sẽ không hối hận.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!