Thư ký Liễu ngồi trong phòng khách xem tivi, bà Liễu ngồi bên cạnh đan áo len, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Thước dẫn theo Lục U đến, thư ký Liễu khế cười, châm chọc nói: “Chà! Từ sớm đến tôi cứ đến nhà chúng tôi, làm gì đây! Lục
Thước, chú nói cho cháu biết, đến chúc năm mới thì còn sớm đấy!”
Lục Thước nghiêng đầu nói với Lục U: “Em ngồi với chú Liễu nói chuyện một lát”
Lục U gật đầu.
Lục Thước trực tiếp lên lầu, ngựa quen đường cũ muốn đi vào phòng Lục Huân, thư ký Liễu tức giận lớn tiếng mắng: “Thằng nhóc kia đừng có quá đáng đấy, hai đứa còn chưa chính thức đâu, cháu đây...”
Lục U ôm lấy cánh ta ông ấy.
Khẽ chớp mắt: “Ông Liễu à, cháu còn chưa ăn no nữa.”
Thư ký Liễu nhìn cô bé, lại thấy đau lòng, vừa mắng Lục Thước vừa tự minh chuẩn bị đồ ăn cho Lục U: “Đều do anh trai không đứng đắn của cháu cả, Tiểu Lục U của chúng ta còn chưa ăn no đã chạy đến rồi! Sau này, cháu đừng học theo nó!”
Lục U vây quanh ông ấy, khá vui vẻ.
Thư ký Liễu cau mày, làm một món đặc sắc.
Bà Liễu thì tiếp tục đan áo len.
Nha, nhà họ Liễu bọn họ bốn cặp mắt cộng lại cũng không đấu được Lục Thước!
Trên lầu, Lục Thước không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng ngủ Lục Huân.
Cô ấy mới tắm xong, tóc vẫn còn nước.
Trên người là váy ngủ tơ lụa màu nhạt, trông có chút mỏng manh, trông mê người, nhưng lúc này Lục Thước cũng không có tâm tư đó cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lục Huân nhìn cậu: Sao anh lại đến?”
Lục Thước dựa lưng vào cửa, khàn giọng nói: “Sợ em hiểu lầm nên chạy đến!”
Lục Huân khoác áo choàng ngủ, che đi cảnh xuân, sau đó bắt đầu cầm khăn lông lau tóc, lau hai cái cô ấy lại rũ mắt: “Em không hiểu lầm!”
Lục Thước im lặng lại gần.
Cậu nhận khăn lông từ tay cô ấy, lau tóc cho cô ấy, hai người đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Lục Huân lên tiếng: “Chúng ta dừng lại đi!”
Tay Lục Thước khựng lại, sau đó cậu tiếp tục sấy tóc cho cô ấy, âm thanh vù vù vang lên từng hồi, giọng của Lục Huân cũng không rõ ràng, nhưng thể nói lại một lần rồi thôi.
Lục Thước đặt máy sấy xuống.
Cậu quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy chăm chú, cô ấy muốn tránh đi thì cậu lại nắm chặt tay cô ấy.
Lục Huân cảm thấy khổ sở.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!