Lục Thước không chiều cô ấy trực tiếp tắt điện thoại. Cậu nghĩ cô ấy thấy không hứng thú sẽ tự động biến mất.
Buổi tối thì ăn cơm người giúp việc trong nhà đi qua ghé sát vào tay cậu nói mấy câu.
Sắc mặt của Lục Thước cũng thay đổi.
Người giúp việc nói Tư An Nhiên đã đứng ở trước cửa Lục viên cả ngày, quần áo trên người mỏng manh vừa hỏi mới biết giấy tờ gì cũng không có tiền cũng không có, đây chính là cuối tuần muốn dựa vào Lục viên.
Lục Thước lạnh nhạt lên tiếng: “ Tôi đi xem thử!”
Nói xong cậu đứng dậy, Minh Châu và Tiểu Lục U còn đang ăn cơm rất ngon miệng, Lục Khiêm nhìn thấy con trai kỳ lạ thì hỏi: “Có phải nợ phong lưu gì đó,
người ta bế con đến tìm không?”
Lục Thước vỗ ống quần, không quan tâm: “Bố yên tâm, con rất thuần khiết, tuyệt đối không có chuyện đó với người phụ nữ khác.”
Lục Khiêm: Đồ khốn nạn!
Lục Thước trước cửa Lục Viện, đưa cho người giúp việc tiền ngậm miệng không cho anh ta nói với Minh Châu.
Mà sau đó cậu nhìn thấy Tư An Nhiên. Trời lạnh cống Chị mập một chiếc đầm len, còn đi chân trần.
Lúc nào cũng sờ mặt, lạnh đến đỏ lên trong thực là khá khiến người ta thương tiếc.
Nhưng Lục Thước lại là lòng dạ sắt đá.
Cậu nhíu mày: “Tư An Nhiên, cô dày vò như vậy có ý nghĩa sao? Ban Đầu Cô nói hợp tác nhưng sau này cô biểu hiện ra hoàn toàn không giống, trách ai chứ!”
Giọng nói của Tư An Nhiên run: “ ban đầu anh cũng không nói, anh sẽ quay lại với Lục Huân!”
Trong bóng tối, Lục Thước châm một điếu thuốc.
“Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cô!”
Bỗng nhiên Tư An Nhiên đi lên, trong lúc Lục Thước chưa phản ứng kịp ôm lấy eo của cậu.
Cả cơ thể của cô ấy mềm mại dính chặt vào cậu.
Cô ngẩng đầu lẩm bẩm lên tiếng: “Tối hôm qua hai người ra bên ngoài qua đêm phải không? Lục Thước, điều cô ta có thể cho anh, em cũng có thể hơn nữa em chỉ tốt hơn cô tal”
Cô ấy gấp gáp Ngứa đầu muốn hôn cậu.
Lục Thước đấy cô ấy ra.
Từ trước đến đây cậu không nể tình phụ nữ cũng không ngoại lệ: “Tư An Nhiên, cô có cần cởi áo ở đây? Cô không cảm thấy cô như vậy rất khó coi sao?”
Cô ấy hét lớn với cậu: “Em đương nhiên biết là khó coi! Nhưng Lục Thước, em thích anh tám năm, ròng rã tám năm, anh cho rằng chúng ta vì sao lại xem mắt, anh cho rằng vì sao em lại khoan dung với anh như vậy rõ ràng biết anh với Lục Huân đã xảy ra quan hệ, em vẫn đồng ý gả cho anh, bởi vì em thích anh.”
Cô mặc kệ mặt mũi như vậy, Lục Thước cũng không quan trọng.
Nhưng cô ở Lục Viện nói lung tung đề cập đến Lục Huân khiến cho Lục Thước không thể không quản.
Cậu đè thấp giọng: “Cô điên rồi sao? Tôi từng nói thích cô sao, tôi phát sinh quan hệ với ai, thì có liên quan gì đến cô? Ít thêm đất diễn cho bản thân đi.”
Tư An Nhiên run môi: “ Đúng! Là em không tự trọng, là em thích anh trước anh! Lục Thước, không thể nhìn thử em sao, anh không thể suy nghĩ đến em sao?”
“Không thể”
Lục Thước lấy bóp da ra rút hai nghìn ra.
“Tự mình tìm ra ở kêu người nhà cô đến với cô.”
Nói xong thì anh trở về không muốn quan tâm đến bà điên này.
Cậu không kìm suy nghĩ Lục Huân đáng yêu hơn cô ấy nhiều chỉ biết nhỏ tiếng khóc, sao giống như người đàn bà chua ngoa vậy.
Sao Tư An Nhiên cam lòng?
Cô nhẹ giọng lên tiếng: “ Tôi không mang theo giấy tời”
Lục Thước quay lại, cười lạnh: “Cô muốn dựa vào tôi đúng không?”
Trái lại Tư An Nhiên không phản đối.
Đang lôi kéo thì điện thoại của Lục Thước vang lên là Lục Huân gọi đến.
Một cái bông tai của cô không thấy nghỉ ngờ là cậu lấy đi, loại vật riêng tư của con gái như vậy, cô không muốn ở chỗ cậu nếu như bị người khác nhìn thấy...
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!