Cậu thầm nghĩ: Rõ ràng không mãn nguyện, nhưng vì sao trong lòng lại mãn nguyện như thế.
Buổi sáng Lục Thước nhận một cuộc gọi, là Lục Khiêm gọi.
Lục Thước nhìn cô gái trong lòng, nhẹ tay nhẹ chân thức dậy đi vào trong nhà vệ sinh nghe điện thoại.
Lục Khiêm đè thấp giọng nói, rõ rành là lén Minh Châu gọi.
“Thằng nhóc này con hay rồi!”
“Bố chỉ buông lỏng một chút trái lại còn nữa giận con gái nhà người ta ra ngoài qua đêm tối, hôm qua còn là sinh nhật chú Liễu của con ông ấy uống say rồi, nếu không say bố thấy xém chút nữa đấm bể đầu của con.”
Lục Khiêm nổi trận linh đình: “Nhanh chóng quay về, đưa người về trước con không còn mặt mũi nhưng con gái nhà người ta còn cần mặt mũi!”
Lục Thước nhíu mày: “Bố, Tiểu Huân còn chưa dậy đừng làm ồn cô ấy!.
Nửa câu nói còn lại, Lục Khiêm nuốt xuống.
Còn chưa dậy!
Ông đè thấp giọng: “ Nói chung thức rồi thì đưa người ta về nhà! Dẹp bộ dạng lưu manh của con đi muốn hẹn hò thì phải đàng hoàng, cảm thấy gần ổn rồi thì đến nhà người ta cầu hôn.”
Ông không nhắc đến Minh Châu, nói chung là muốn giải quyết giúp Lục Thước.
Lục Thước im lặng đôi chút: “Bố, cảm ơn bố.”
Lục Khiêm hừ nhẹ một tiếng, tắt điện thoại.
Trong lòng Lục Thước mềm nhũn, cậu đi về lại phòng ngủ, Lục Huân tỉnh rồi. Cô ngồi ở mép giường ngơ ngẩn nhìn bên ngoài.
Trên người là áo sơ mi hôm qua cậu mặc, bây giờ lại được chồng lên rộng rãi trên người cô, trông vô cùng nhỏ nhắn.
Lục Thước nhẹ nhàng ôm vai cô, khá dịu dàng hỏi: “Đang suy nghĩ gì đó?” Chuyện trong đêm Lục Huân còn đang giận. Cô không chịu quan tâm cậu lắm.
Lục Thước cười: “ chẳng phải anh cũng đợi em thoải mái rồi sao hơn nữa anh cũng đâu có kêu em dùng...”
Lục Huân không cho cậu nói nữa. Tôi thật sự không biết xấu hổ.
Lúc trước khi bên nhau cô không phát hiện mặt của anh lại dày như thế, Nếu như biết... cô chắc chắn phải suy nghĩ kỹ.
Lục Thước nhìn biểu cảm của cô cảm thấy nên nói chuyện đàng hoàng.
Nhưng không đợi cậu nói, Lục Huân đã lên tiếng trước, cô thấp giọng: “Lục Thước, giữa chúng ta có quá nhiều vấn đề anh để cho em suy nghĩ.”
Chút thời gian này, Lục Thước đồng ý cho cô. Cậu gật đầu: “Ừ, anh cho em suy nghĩ! Nhưng bắt buộc phải có hẹn hò.”
Lục Huân nhẹ giọng hỏi: “Đây là đạo lý gì?”
Lục Thước dùng mũi cao nhẹ nhàng cọ xát cô, Lục Huân nghiêng mặt đi, cậu cười nhẹ.
Cô thích cậu, cậu vẫn luôn biết.
Lục Huân cắn môi, tìm chủ đề khác: “ Tuyết bên ngoài dừng rồi. Em muốn về nhà”
Lục Thước hôn cô: “Được! Ăn bữa sáng cùng anh, anh sẽ đưa em về.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!