Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1387: Giữ cho cẩn thận




Thư ký Liễu nhếch môi cười: “Cấp trên của tôi đến đấy.” Nói xong ông cũng vội vàng đi đến muốn mở cửa xe cho Lục Khiêm.

Bà Liễu buồn cười, muốn giữ ông: “Hôm nay anh là chủ tiệc sinh nhật đấy, anh làm chuyện này không sợ bị cười sao.”

Thư ký Liễu không quan tâm: “Cười cái gì! Anh và Lục Khiêm là bạn bè thân thiết.”

Ông đi đến mở cửa xe, Lục Khiêm vừa xuống xe đã ôm ông một cái, Tiểu Lục U đi cùng ăn mặc rất có không khí vui vẻ, thân thiết ôm thư ký Liễu, gọi ông Liễu.

Thư ký Liễu vội vàng lấy ra bao lì xì: “Giữ cho cẩn thận"

Tiểu Lục U nhận bao lì xì, kéo tay ông đi xem quà mừng thọ ở trong cốp xe của Lục Thước.

Cốp xe vừa mở.

Đing đang, toàn trường sáng loáng!

Thư ký Liễu ngơ ngác, thư ký Liễu choáng váng, thư ký Liễu mất bình tĩnh rồi.

Ông là người đưa ý tưởng tốt nhất của Lục Khiêm, có tình cảnh gì ông chưa gặp qua, đây rõ ràng là lễ nghi của thông gia... Có đôi có cặp, có nhiều thứ không phải thông gia thì không nên có.

Ông nghỉ ngờ nhìn Lục U, lại nhìn con trai lớn của mình.

Con trai đã kết hôn!

Lại nhìn Lục Thước phong độ nhẹ nhàng xuống xe, lại nhìn con gái nhỏ của mình, có một ngàn con ngựa chạy ngang qua đầu thư ký Liễu.

Tên nhóc Lục Thước này giỏi thật, lại cướp mất con gái của ông rồi. Khó trách sống chết không chịu cưới Tư An Nhiên, Khó trách Lục Khiêm muốn đối phó nhà họ Tư,

Thì ra bàn cờ lớn ở chỗ này, ông nhìn sắc mặt của Minh Châu, căn bản không biết.

Vẻ mặt của thư ký Liễu rất phức tạp, Lục Thước cầm đồ đứng trước mặt ông, lễ phép nói: “Chú Liễu, sinh nhật vui vẻ.”

Hôm nay là ngày tốt, đương nhiên thư ký Liễu không tiện trở mặt với cậu.

Ông ngoài cười nhưng trong không cười: “Bỗng nhiên chú không vui nổi nữa.”

Trước mặt mọi người ông không tiện làm mất mặt Lục Khiêm, nhanh chóng cho người giúp việc cất hết đồ vật xấu hổ kia đi, không để người ngoài nhìn thấy, ông đè thấp giọng ngay: “Tên nhóc này, cháu điên rồi có phải không?”

Ánh mắt Lục Thước rơi xuống người Lục Huân.

Rất lâu sau, cậu mới nói nhỏ: “Cháu nghiêm túc.”

Thư ký Liễu nhẫn nhịn rồi lại đè nén mới chặn được lửa giận, lúc này bà Liễu cũng đến đây.

Ánh mắt thư ký Liễu nhìn bà sắc như dao.

Người mẹ này đã biết từ lâu rồi chứ gì, giỏi thật đấy, dấu giếm ông được lâu như vậy.

Bà Liễu cười gẵn: “Là do anh ngốc, trách được ail” Thư ký Liễu xoa mũi, tạm thời nén lửa giận, đón bốn người nhà họ Lục đi vào...

Lúc đi qua Lục Huân, cơ thể Lục Huân cứng ngắc, cô ấy không dám nhìn Lục Thước.

Lục Thước không nói chuyện với cô ấy, chỉ là khi đụng vai,

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua cô ấy một cái.

Lục Huân cắn môi.

Ở phía trước, Minh Châu vẫn đang không biết gì, bà ấy thì thầm với Lục Khiêm: “Hình như Lục Huân xinh đẹp hơn xưa rồi, Lục Khiêm anh quen nhiều người, lúc



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!