Lục Khiêm đi đến ngồi xuống bên cạnh con gái nhỏ. Lục U ôm cánh tay, đầu tựa trên vai ông ấy.
Cô bé lớn lên rất tốt, khuôn mặt trắng nõn, tóc màu nâu mềm mại hơi tỏa trên vai.
Rất giống Ôn Noãn, cũng giống em gái Lục Tiểu Noãn của ông ấy. Mỗi lần Lục Khiêm nhìn thấy Lục U thì luôn có một loại tình cảm đặc biệt. Lục U vẫn mềm giọng cầu xin: “Anh trai...”
Lục Khiêm sờ tóc cô bé nói nhỏ: “Tạm thời đừng nói cho mẹ con.”
Lục U mở to hai mắt, cô bé không dám tin nhìn bố ruột của mình, thật sự không dám tin tưởng ông ấy lại đồng ý... Lục Khiêm vuốt tóc cô bé, dịu dàng nói: “Thích một người không có gì sai cả! Bố không muốn anh của con phải khổ sở.”
Về phần Minh Châu, nếu cậu muốn thì chắc chắn sẽ có cách.
Bọn họ sống ở thành phố C.
Hai người Lục Thước chủ yếu ở thành phố B, một năm cũng không gặp mấy lần, nhắm mắt làm ngơ là được rồi, chờ sau khi bọn họ sống đến trăm tuổi, những chuyện qua lại kia còn quan trọng gì nữa đâu?
Lục Khiêm nuông chiều con,
Lục U nhận được tất cả tình thương của bố từ ông ấy,
Nhưng khi Lục Thước còn nhỏ lại bị thiếu thốn rất nhiều, coi như ông ấy đền bù tổn thất cho Lục Thước đi.
Lục Khiêm từ từ lên tầng, Lục U hít mũi nhìn ông ấy, yên lặng, cô bé biết tối nay bố rất đau lòng. Lục Thước đi đến.
Lục U cực kỳ khổ sở, cô bé đến gần nhẹ nhàng ôm lấy anh trai, Lục Thước sờ cái đầu nhỏ của cô bé nói: “Không được khóc, anh không có tâm trạng dỗ em đâu.
Lục U bĩu môi tựa đầu vào ngực cậu.
Lục Khiêm lên tầng, Minh Châu đã tắm rửa xong và đang dưỡng da.
Thấy ông ấy đi đến, bà nhìn một lúc lâu mới nói: “Sao lại có mùi khói thuốc thế? Anh lại trốn ở chỗ nào hút thuốc à?... Ơ, Lục Thước và Lục U trở về rồi sao? Không phải nói là muốn đi xem đèn hoa đăng ư?”
Lục Khiêm ngồi ở mép giường, không nói gì cả.
Minh Châu phàn nàn: “Hôm nay anh làm sao vậy? Đến thời mãn kinh rồi à? Hay nhìn thấy thư ký Liễu mừng thọ nên anh khó chịu, hay là nhà chúng ta cũng cho anh vui vẻ, chúc mừng ông Lục đã sớm qua 80?”
Lời này Lục Khiêm không thích nghe nhất.
Nhưng lúc này ông ấy chỉ cười cay đắng một tiếng: “Anh mà phải ghen tị với ông ấy sao?”
Dù trong lòng Lục Khiêm thật sự không thoải mái, nhưng nghĩ đến con gái mà thư ký Liễu vất vả nuôi lớn lại bị con trai mình cướp mất, hình như vừa nghĩ đến đã thấy thoải mái hơn.
Minh Châu bỗng lại gần, dịu dàng nói: “Thế có chuyện gì vậy?”
“Không sao hết!”
Lục Khiêm cảm thán: “Chỉ là anh thấy bọn trẻ đều đã lớn cả rồi.”
Ông ấy cúi đầu hôn lên mũi của bà ấy: “Nhưng Minh Châu của anh còn chưa già đâu.”
Minh Châu nhìn sắc mặt của ông ấy hoàn toàn bình thường thì mới thả lỏng.
Không đến hai ngày nữa là sinh nhật thư ký Liễu.
Ông ấy đã vất vả cả một đời, cũng tích cóp được nhiều, đón sinh nhật cũng nở mày nở mặt.
Con trai con dâu cũng vội vã từ nước ngoài trở về, bận bịu lo liệu bốn phía, Lục Huân cũng đi theo hỗ trợ, quan hệ của cô ấy và nhà chị dâu rất tốt nên không hề khách sáo.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!