Tư Văn Lễ vô cùng ân cần, Minh Châu có chút băn khoăn, nhẹ giọng nói: “Văn Lễ, em biết mục đích hôm nay anh đến nhưng Lục Thước cũng không phải là con nít, có một số việc cũng không phải em và Lục Khiêm có thể làm chủ cho nó. Anh nói xem nếu chúng ta ép buộc nó, sau này sống không yên ổn, vậy không phải sẽ thành một đôi oan gia sao?”
Tư Văn Lễ là người trang nhã.
Ông ta châm chước một chút rồi nói: “An Nhiên rất thích Lục Thước nhưng dường như trong lòng Lục Thước có người khác, Minh Châu... Nguồn năng lượng
khi ba nhà Lục Hoäc Tư liên hôn mang đến, trong lòng em hẳn cũng hiểu rõ ràng.”
Minh Châu ngượng ngùng nói: “Em không hiểu lắm! Chuyện trên thương trường em không hiểu gì, Lục Khiêm cũng ít khi nói với em.”
Tư Văn Lễ nghẹn lại.
Một lát sau ông ta cười, đã qua mấy năm, Minh Châu vẫn không thay đổi.
Giọng điệu của ông ta trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Là do anh phàm tục!”
Ông ta lại không khỏi nhớ tới cô gái kia, sau khi An Nhiên về nhà nói sơ qua mọi chuyện, anh trai ông ta để ông ta phụ trách chuyện này. Ông ta đã tới nhìn qua, là một cô gái rất yên tĩnh ít nói, tính tình cùng có vài phần tương tự với Minh Châu.
Đương nhiên cũng rất xinh đẹp.
Cũng có liên quan một chút tới Minh Châu.
Ý của anh trai anh ta chính là trực tiếp làm rõ, như vậy nhà họ Lục sẽ loạn lên, Lục Thước và Lục Huân sẽ không thể đến bên nhau, như vậy thì hôn ước với nhà họ Tư còn có thể giữ được.
Nhưng lúc Tư Văn Lễ còn trẻ tuổi cũng từng có tình cảm với Minh Châu.
Nhìn bà ấy, ông ta thật lòng khó mở miệng.
Cuối cùng ông ta cũng chỉ nói vài câu qua loa rồi bỏ qua luôn chuyện này .
Minh Châu trở về.
Lục Khiêm vẫn đang chờ bà trả lời, kết quả bà chẳng thèm đánh nửa cái rắm, chỉ nói bữa cơm hôm nay không tồi, nhà hàng lại có đầu bếp mới, mấy món đồ ăn
đặc sắc kia khiến người ta lưu luyến vô cùng.
Lục Khiêm nhịn không được, nói: “Kêu em đi làm việc, không phải để em hẹn hò với gã họ Tư.”
Minh Châu cố ý chèn ép ông: “Lúc còn trẻ không phải cũng đã hẹn hò một hai lần rồi hả, lúc ấy không phải anh rộng lượng lắm sao, còn lấy tư cách của người lớn chúc phúc cho em nữa mà, như thế nào, anh già rồi nên khí thế nhỏ bớt đi hả?”
“Anh làm gì nhỏ?”
Lục Khiêm tức ghê, bế vợ lên rồi ném bà lên trên chiếc giường lớn mềm mại một phen.
Minh Châu không muốn lắm.
Bà ấy chống lên vai ông, nhẹ lẩm bẩm: “Cả đống tuổi! Cũng không sợ nghẹn.”
Tay Lục Khiêm tìm được quần áo trong của bà ấy, làm bà ấy thoải mái, ngoài miệng cũng không buông tha cho Minh Châu: “Anh tuy đã lớn tuổi, nhưng em vẫn còn đang trong giai đoạn mà, thỉnh thoảng cũng không muốn sao?”
Minh Châu đỏ mặt.
Rất nhanh sau đó Lục Khiêm lại cởi hết quần áo, lửa nóng bùng cháy thêm một lần nữa...
Sau khi kết thúc, Minh Châu véo eo ông: “Anh mới uống thuốc gì thết”
Bà ấy có hơi đau, muốn đi tắm một cái.
Lục Khiêm lấy một tuýp thuốc mỡ từ đầu giường ra, ngồi xổm bôi cho bà ấy, dịu dàng nói: “Không cẩn thận mạnh tay quá, chỉ bực em thôi, ăn cơm với người đàn ông khác rồi về còn chọc anh.”
Minh Châu trong lòng ngọt ngào.
Bà ôm bả vai Lục Khiêm, làm nững đòi ôm ông, cô gác đầu lên bả vai của ông, lẩm bẩm: “Tư Văn Lễ nói Lục Thước có người trong lòng, Lục Khiêm, Lục Thước có nói gì với anh không?”
Trong lòng Lục Khiêm lộp bộp một tiếng.
Ông hơi híp mắt lại.
Tư Văn Lễ quả thật đã ăn gan chó, dám nói như vậy ở trước mặt Minh Châu, dù sao ông cũng sẽ bênh vực người của mình, nếu chuyện này lộ ra ngoài, Minh
Châu, Lục Thước, Lục Huân đều phải chịu tổn thương.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!