Lục Thước nhìn cô khóc, trái tim đau đớn.
Nước mắt của Lục Huân rơi trên từng tấm bản thảo thiết kế, đó là những gì cô thiết kế cho vợ tương lai của cậu.
Vô số đêm, khi cô vẽ những thứ này, trong lòng rất đau.
Cô phải kiên cường đến mức nào mới có thể thoát ra được?
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Cậu chỉ biết, cậu vẫn còn muốn cô, có thể suy nghĩ này cũng chỉ là xúc động
nhất thời của đàn ông, vì sao cô lại phải trả giá cho tình cảm của cậu, vào lúc cậu nói kết thúc, bọn họ đã hết!
Lục Thước duỗi tay muốn lau nước mắt cho cô. Nhưng rồi cậu lại buông xuống, thấp giọng nói: “Đừng khóc được không?” Lục Huân quay người đi, nhỏ giọng nói cậu đi đi.
Lục Thước lại yên lặng đứng một lát, khom lưng nhặt hết bản vẽ rơi trên mặt đất đặt ở trên bàn trà, cậu nghĩ ngợi rồi nói: “Đơn của An Nhiên, tôi hủy thay chị!”
“Không cần!”
Lục Huân hơi ngửa đầu: “Đây là công việc của tôi! Hơn nữa cũng sẽ không có lần sau.”
Lục Thước nghĩ đến bối cảnh của Diệp Bạch, do dự một chút. “Em chuẩn bị xuất ngoại?”
“Không liên quan tới anh!”
Ánh mắt của Lục Thước trở nên dò xét: Bây giờ chính cậu cũng không rõ Lục Huân còn dư lại mấy phần tình cảm với cậu.
Là cậu không cần cô, nhưng cậu lại tham lam, muốn cô còn yêu cậu.
Suy nghĩ này khiến cậu cảm thấy thẹn.
Hồi lâu sau, cuối cùng cậu cũng nghẹn ngào nói: “Anh đi đây!”
Lục Huân không có lên tiếng, cô đưa lưng về phía cậu đứng...
Cửa mở ra rồi đóng lại.
Bóng đêm yên tĩnh, Lục Huân đứng một mình, khóe mắt ẩm ướt.
Cô không biết bản thân đã phải cố gắng như thế nào mới không đi về phía người kia, có được nhiệt độ cơ thể của cậu rất dễ dàng nhưng tình yêu mãnh liệt mà ngắn ngủi thì có ý nghĩa gì!
Ngày hôm sau, Lục Huân gói ghém lại chiếc vòng cô kia.
Cô gọi taxi đi tới văn phòng Anh Kiệt, hiện tại văn phòng luật này đang do Hoắc Tây điều hành, rất có tiếng trong ngành.
Lễ tân vô cùng dịu dàng: “Là cô Lục sao?”
Lục Huân sững sờ: Sao cô ấy lại biết cô?
Lễ tân mỉm cười nói: “Sáng nay luật sư Hoắc cầm ảnh chụp của cô Lục tuyên bố trong nhóm chat của phòng luật, cô ấy nói cô Lục là cô gái đáng yêu nhất mà cô ấy từng gặp!”
Khuôn mặt Lục Huân ửng đỏ.
Tuy rằng Hoắc Tây là nữ nhưng khí thế quá mạnh mẽ, cô có hơi ngượng ngùng.
Lễ tân cầm lấy điện thoại, chớp mắt: “Cô Lục tới, luật sư Hoắc của chúng tôi lúc nào cũng rảnh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!