Giọng nói Lục Khiêm khàn khàn: “Không có việc gì! Em nghỉ ngơi đi.” Chuyện lớn, Minh Châu có hơi sợ ông, còn có chút nghe lời.
Bà ấy ngoan ngoãn rời đi.
Ánh mắt Lục Khiêm dời đi khỏi cửa, nhìn chằm chằm vào con trai mình, Lục
Thước đang dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất, có vẻ rất bình tĩnh, không nhanh không chậm, ông bố càng nhìn càng bực.
Lục Khiêm bực đến mức bật cười: “Có có mau nói không! Không phải bình thường mồm mép nhanh nhạy lắm à, sao bây giờ lại giống như người không có miệng thế?”
Lục Thước tránh nặng tìm nhẹ: “Con và An Nhiên không có tình cảm!”
“Ha ha! Đối tác đúng không?”
“Tổng Giám đốc Lục cũng được đấy!”
“Vậy chuyện của chú Liễu dì Liễu thì giải thích như thế nào? Bình thường con cũng đâu phải người ân cần như thết”
Lục Khiêm run tay, lại châm thêm một điếu thuốc lá.
Lục Thước dọn dẹp xong mảnh vỡ, lại lấy khăn giấy lau tay, chỉ nói: “Chú Liễu lớn tuổi rồi, con không yên tâm!”
Lục Khiêm híp mắt lại, cười lạnh.
“Mấy chuyện ma quỷ này con nói lừa mẹ con thì nghe còn được! Muốn gạt bố, thằng nhóc con vẫn còn non lắm!”
Ông hung hăng hút hai điếu thuốc, cuối cùng cũng nói tới vấn đề chính, hơn nữa giọng nói đè nén rất thấp.
“Con nói đi! Con và Lục Huân làm sao?”
Cả người Lục Thước hơi cứng lại.
Cậu không trả lời nhưng cũng không phủ nhận.
Lục Khiêm tức giận trong lòng, ông còn muốn ném đồ nhưng lại phát hiện trong tầm tay không có gì nữa, ông chỉ đành chỉ thẳng vào con trai, tức giận đến mức nói không ra lời.
Lục Thước yên lặng đưa nước trà cho ông.
Lục Khiêm thật sự rất muốn nện vào mặt cậu nhưng ngẫm lại sẽ làm ảnh hưởng đến Minh Châu, phải kiềm chế.
Ông hạ giọng: “Nói xem có chuyện gì!” Lục Thước hơi rũ mắt.
Cậu im lặng hồi lâu, thấp giọng mở miệng: “Cũng có đôi chuyện, bây giờ đã tách ral”
Lục Khiêm không đáp lời. Ông hút nhẹ từng hơi mãi cho tới khi điếu thuốc chỉ còn lại đầu lọc, lúc này cậu mới hung hăng dập tắt tàn thuốc, lại chỉ vào con trai, cố gắng đè nén, kiềm chế lắm mới thốt thành lời: “Thằng khốn!”
Ông là người thông minh, không cần nói cả quá trình cũng có thể đoán được đại khái!
Lục Thước trầm giọng nói xin lỗi!
Lục Khiêm không nói gì, ông đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ra tới cửa thì dừng một chút: “Mày... Không cho phép ra ngoài!”
Minh Châu lại chạy tới.
Lục Khiêm xuống lầu khoác áo khoác, tỏ vẻ mình phải đi ra ngoài một chuyến, hơn nữa ông định tự lái xe.
Minh Châu không yên tâm: “Để Tiểu Triệu lái xe đưa anh đi?”
Con trai làm ra một chuyện mất mặt như thế, Lục Khiêm không muốn để người khác biết.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!