Rõ ràng hôm nay là Giáng Sinh, rõ ràng trong nhà có nhiều người như vậy nhưng bầu không khí lại vô cùng kỳ lại.
Tư An Nhiên cũng thấy không thú vị! Lúc cô ấy rời đi, Lục Thước đưa cô ấy tới bãi đỗ xe.
Đêm đã muộn nhưng tuyết trắng lại khiến lại soi sáng trời đất, cho nên cả hai đều có thể thấy rõ mặt đối phương.
Lục Thước không mặc áo khoác.
Áo sơ mi trắng kết hợp với áo len cashmere màu xanh dương đậm trong rất tuấn tú.
Tư An Nhiên đỡ cửa xe, cười nhẹ: “Lục Thước, anh không tiễn em sao?”
Lục Thước móc một bao thuốc lá ra từ trong túi áo, châm lửa, tàn thuốc màu đỏ tươi vô cùng bắt mắt trong đêm tối, cậu không tỏ thái độ tất nhiên Tư An Nhiên sẽ không tiếp tục tìm chán!
Hợp tác mà, chính là như vậy!
Thế nhưng cô ấy thật sự không ngờ tới Lục Thước sẽ có ý chí sắt đá như vậy.
Cô ấy không khỏi có chút u oán: “Dù cho đây chỉ là hợp tác, nhưng thái độ của Tổng Giám đốc Lục đây cũng quá lạnh lùng rồi đó!”
Lục Thước từ từ nhả một ngụm khói. Cậu lạnh lùng nói: “Chắc vì tôi là bên A, cô là bên B.”
Tư An Nhiên có một chút không cam lòng: “Em không đủ xinh đẹp sao? Hay là không đủ ưu tú? Ở trong lòng anh, em kém cô ta ở chỗ nào?”
“Xinh đẹp! Ưu tú! Không cần so sánh với người khác!”
Cuối cùng Tư An Nhiên có hơi bực.
“Lục Thước, ngay cả so sánh với cô ta mà anh cũng tiếc sao? Dỗ dành em một chút mà anh cũng không chịu hả?”
Lục Thước dập tắt tàn thuốc, cười nhẹ: “Chúng ta là đồng bọn hợp tác! Tôi không muốn lừa gạt tình cảm của cô! Còn hôn ước giữa chúng ta, cô cũng có thể suy xét thêm một lần nữa.”
Tư An Nhiên cắn răng bước lên xe.
Xe chạy như bay giữa màn đêm, lúc tới trước cổng còn trượt một cái!
Lục Thước đứng một lát rồi trở lại đại sảnh.
Người giúp việc trong nhà đã dọn dẹp chén đũa, thư ký Liễu và bà Liễu cũng chuẩn bị rời đi, đã mặc áo khoác.
Lục Thước cầm áo khoác: “Cháu tiễn chú dì!”
Bà Liễu đâu muốn cậu tiên, mối họa này khó lắm mới tiễn đi được cũng không thể dính vào nữa, bà cười tủm tỉm rồi nói: “Tôi sẽ bảo chú Liễu của cháu lái xe chậm một chút! Lục Thước này, không phải dì nói cháu đâu nhưng cháu nên đối xử với bạn gái cho tốt, trời mua tuyết thế này mà cháu còn để con gái người ta lái xe về một mình! Không sợ sau này ba cháu lột da cháu sao?”
Bà lại gõ một cái, tất nhiên Lục Thước cũng hiểu.
Minh Châu không biết cái gì, bà ấy cũng oán trách theo vài câu.
Chỉ có Lục Khiêm tập trung nhìn chằm chằm vào con trai với ánh mắt thâm sâu.
Một lát sau, ông đứng dậy đưa vợ chồng thư ký Liễu ra đến bên ngoài, sau khi nói mấy câu thì quay lại, chỉ vào con trai rồi nói: “Con lên lầu với bối”
Lục Thước bỏ hai tay vào trong túi áo.
Minh Châu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của chồng, không khỏi nói một câu: “Anh đừng nghiêm khắc như vậy!”
Hiếm khi Lục Khiêm không để ý tới bà ấy.
Ông chậm rãi đi lên lầu, Lục Thước đi theo phía sau, ống tay áo bị giữ chặt. Minh Châu thấp giọng nói: “Bố con nổi nóng, đừng chống lại ông ấy!”
Lục Thước vỗ tay mẹ, bước theo sau.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!