“Em nghĩ nếu không phải vì bố mẹ, hẳn là anh sẽ cưới cô ấy...
Lục Thước đứng dậy, không có kiên nhẫn nghe cô ấy nói tiếp.
Tư An Nhiên kịp thời dừng miệng, cô ấy nhẹ giọng nói: “Lục Thước, chúng ta hợp tác đi! Em muốn nắm được quyền khống chế gia tộc mà anh cũng cân một người vợ lúc nào cũng nhắc nhở bản thân người nào không thể dây vào! Đương nhiên, nếu anh có bản lĩnh thuyết phục Lục Huân làm tình nhân của anh... Em cũng sẽ coi như không biết.”
Lục Thước nhìn chằm chằm cô ấy, lạnh lùng nói: “Cô ấy sẽ không đồng ý!”
Cậu cũng sẽ không để cô chịu uất ức.
Tư An Nhiên cười, chỉ là nụ cười kia có niềm vui chỉ mình cô ấy biết.
Cô ấy cho rằng, Lục Thước sẽ từ chối cô.
Nhưng là không thể ngờ được Lục Thước lại đồng ý.
Cậu nói đơn giản: “Ở cạnh nhau một năm thử xem sao, nếu thích hợp thì đính hôn!"
Cặp môi đỏ của Tư An Nhiên cong lên: “Tổng Giám đốc Lục, hợp tác vui vẻ!”
Lục Thước không rảnh rỗi như vậy, cậu bước nhanh đi ra ngoài. Lúc ngồi vào trong xe cậu lẳng lặng ngẩn người một lát.
Thật lâu sau, cậu mở điện thoại ra. Bên trong có một bức ảnh. Là Lục Huân.
Đó là Thất Tịch, cô một hai cứ đòi làm bánh kem để chúc mừng một chút, cô lại không rành lắm, khiến cả khuôn mặt nhỏ lấm lem đầy bơ, nhìn rất đáng yêu.
Trong khoảnh khắc đó, nhìn khuôn mặt cô tươi cười rạng rỡ. Cậu đã vô tình chụp được này bức ảnh. Lục Thước nhìn thật lâu, thiết lập môn album mã hóa, bỏ riêng vào trong đó.
Tư An Nhiên nói đúng, cậu cần một người vợ luôn nhắc nhở chính mình không được phạm sai lầm.
Tới Lễ Giáng Sinh.
Tư An Nhiên gọi điện thoại mời cậu ăn tết cùng nhau, Lục Thước đang ở công ty.
Cậu cầm di động chỉ nói: “Giáng Sinh vui vẻ! Nhưng mà tôi rất bận, lần sau bù địt”
Tư An Nhiên than nhẹ một tiếng. “Được thôi! Người bận rộn!” Lục Thước cúp điện thoại, tiếp tục xem tài liệu.
Thư ký Phương đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Tổng Giám đốc Lục, ngài cần phải về thôi!”
Lục Thước không ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Xem xong tài liệu này! Hôm nay là Giáng Sinh đúng không! Vậy cô tan tầm trước đi!”
Thư ký Phương tươi cười thân thiết: “Tổng Giám đốc Lục, chúc ngài Giáng Sinh vui vẻ!”
Thư ký Phương nói xong, bay đi tựa như con bướm hoa.
Lục Thước lơ đãng nhìn qua, phát hiện hôm nay cô ta mặc một chiếc váy rất xinh đẹp, nhìn rất long trọng.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!