Thư ký Liễu nào biết trong lòng bà đang nghĩ gì, thuận miệng tuôn một tràng: “Cái này cũng không thể nói? Thật ra anh cảm thấy mấy năm gần đây, bình thường đến sinh nhật Tiểu Huân, Minh Châu cũng vẫn chuẩn bị chút quà hay gì đó cho con bé! Cô nhóc đó chỉ là ngoài miệng luôn tỏ ra khó chịu thôi, trong lòng đã dịu đi từ lâu rồi, em nói xem, quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Lục cũng đâu thể để Tiểu Huân trốn tránh không gặp bọn họ cả đời được. Chúng ta nuôi con gái chứ đâu phải nuôi con chó con mèo đâu, đến tội phạm còn có ngày được ra tù cơ mà? Hơn nữa Tiểu Huân nhà chúng ta người gặp người yêu.”
Trong lòng bà Liễu âm thầm trợn trắng mắt. Ha! Cái gì mà đã qua, thù càng ngày càng lớn thì có!
Thư ký Liễu càng cảm thấy nhận định của mình là hoàn toàn chính xác, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Ông đi ra mở cửa.
Nhìn qua mắt mèo, ha, là thằng nhóc Lục Thước này!
Ông vừa mở cửa vừa nói với con gái: “Nhìn đi, biết bố đến thành phố B, thăng nhóc Lục Thước này còn đến đây gặp bố này! Hôm nay không thể bỏ qua cho cậu ta được, trên thương trường thì ra hình ra dạng lắm, giỏi giả vờ y như bố cậu ta vậy, hôm nay bố nhất định phải chuốc cậu ta đến lăn lê bò toài luôn!”
Lục Huân và bà Liễu muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi.
Thư ký Liễu đã mở cửa.
Ngoài cửa, Lục Thước quần áo gọn gàng, ngoại hình hơn người.
Thư ký Liễu vỗ vai cậu, cười nói: “Thằng nhóc nhà cháu được đấy, biết chú tới thành phố B vậy mà còn mò được tới chỗ này! Vào đi vào đi, hôm nay chúng ta phải vui vẻ uống mấy chén! Đúng lúc trời đang lạnh, uống vào cho ấm người, sau đó chú bảo lái xe đưa cháu về nhà.”
Bà Liễu lên tiếng.
“Người ta chỉ là đến nhìn một cái mà thôi, anh cho là ai cũng rảnh phát rồ như anh hả? Lại còn ăn cơm? Em thấy bình thường Lục Thước xã giao nhiều, không hẳn đã có thời gian ở lại đây ăn cơm đâu. Lục Thước cậu nói xem có đúng không?”
Lục Thước nhìn về phía Lục Huân.
Cô vẫn đang xem Tom and .Jerry, chậm rãi đưa một lát khoai lên miệng.
Lục Thước nở nụ cười, nói: “Đồ ăn dì Liễu nấu thơm quá, đã lâu lắm rồi cháu chưa được ăn!”
Bà Liễu âm thầm trợn mắt khinh bỉ. Da mặt cũng đủ dày!
Thư ký Liễu bên kia đã ôm chặt vai người ta, thân thiết nhiệt tình nói: “Đừng nghe dì của cháu càm ràm linh tinh! Hôm nay hai chúng ta vui vẻ uống một chén, nói trước là cháu không được nhường chú đâu đấy nhé!”
Lục Thước cười nhẹ: “Chắc chắn rồi!”
Khi đi qua Lục Huân, bước chân của cậu hơi khựng lại, giọng hơi khàn đi: “Tiểu Huân?”
Vẻ mặt bà Liễu lo lắng, sợ con mình sẽ lộ ra dấu vết gì.
Đến lúc đó chồng bà phát hiện ra, chuyện này chắc chắn sẽ ầm ï lớn. Không phải bà không muốn đòi công bằng cho con mình, thế nhưng danh dự của con bé vẫn là quan trọng nhất, bà không muốn chuyện hai đứa nó đã từng sống chung bị tất cả mọi người biết được. Tiểu Huân chỉ đeo trên lưng một thân phận là con gái của Lam Tử Mi đã rất khó khăn rồi, nếu để người ngoài biết được con bé và Lục Thước còn từng dây dưa với nhau, sau này làm sao con bé dám ngẩng đầu lên nữa?
Cũng may, Lục Huân chỉ bình tĩnh gật đầu.
Thư ký Liễu cười: “Lẽ ra Lục Thước cháu còn phải gọi Tiểu Huân một tiếng chị đó, con bé lớn hơn cháu một tuổi!”
Ánh mắt Lục Thước sâu không nhìn thấy đáy.
Cậu nói nhỏ: “Nhưng nhìn có vẻ nhỏ hơn cháu ba bốn tuổi.”
Nói đến đây, thư ký Liễu có vẻ không vui lắm.
“Cao đúng đến một mét sáu mươi là dừng lại không lớn nữa, dì của cháu ngày nào cũng hầm canh bổ cho con bé cũng không có tác dụng gì. Nhưng mà con gái nhỏ nhắn xinh xắn một chút cũng tốt, nhìn có vẻ nhỏ bé.”
Lục Thước mỉm cười.
Bà Liễu hung ác trừng mắt liếc chồng mình một cái: “Anh thì cũng có cao hơn ail"
Thư ký Liễu liền oán giận: “Nhìn đi, hổ mẹ lại xuống núi
Ông mời Lục Thước ngồi xuống, còn tìm trong tủ rượu nhỏ của Lục Huân một bình rượu Hoa Điêu tốt nhất, lấy ra uống cùng Lục Thước, còn nhờ vợ mình làm một nồi lẩu nhỏ để vừa đun vừa uống rượu trò chuyện.
Bà Liễu không ngừng xoa tay, xoa tới mức tay đỏ bừng lên.
Chuẩn bị xong nồi lẩu, Lục Thước quay đầu nhìn Lục Huân, cô vẫn đang xem phim hoạt hình.
Lục Thước lên tiếng: “Sao không ra ăn cơm?”
Lục Huân cũng không muốn ăn cùng cậu.
Cô cầm tờ giấy lau tay, hời hợt nói: “No rồi! Mọi người cứ ăn đi!”
Thư ký Liễu vừa định lên tiếng thì bà Liễu bưng rau xào ra, nói đỡ cho Lục Huân: “Mấy cô gái trẻ đều thích ăn vặt, không thích ăn cơm! Hơn nữa con bé lại không có hứng thú với mấy chuyện các anh hay nói với nhau, các anh cứ ăn uống trò chuyện đi, bọn em qua loa chút được rồi.”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!