Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1347: Trời ơi!




Khi xuống xe, anh định bế Lục huân xuống, nhưng Lục Huân sợ bà Liễu nhận ra, cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Thế nhưng thân là một người mẹ, sao có thể không cảm nhận được gì? Lục Huân nói cô thích một người đàn ông. Người đàn ông kia không thích cô...

Vừa rồi Lục Thước ở gần đó, người đàn ông kia, sẽ không phải Lục Thước đó chứ!?

Đầu bà Liễu đau đớn quay cuồng một trận, cảm giác huyết áp tăng lên vùn vụt, toàn thân đều không thoải mái.

Trời ơi!

Không phải hai đứa trẻ này thực sự đã ở bên nhau chứ?

Mặc dù bà Liễu chỉ suy đoán, nhưng bà cố gắng kiềm chế chỉ giữ nó trong lòng, làm như không có chuyện gì đỡ Lục Huân lên phòng dành cho khách trên tầng, đợi cô năm xuống xong mới xuống bếp tìm Diệp Bạch.

Diệp Bạch đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại.

Bà Liễu đi tới giúp đỡ, cố gắng hỏi thật nhẹ nhàng: “Cái đó, Diệp Bạch à, cháu và Tiểu Huân thân thiết như vậy, chắc cháu cũng biết người bạn trai hồi trước quen con bé nhỉ? Cậu ta là người thế nào thế?”

Diệp Bạch muốn giấu bà.

Thế nhưng bây giờ rõ ràng là bà Liễu đã đoán ra, có giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy anh bèn nói thẳng.

Anh đến gần bà, thấp giọng nói: “Cô cũng thấy mà, người hôm nay ở gần chúng ta.”

Một cơn choáng đầu hoa mắt lại ập đến với bà Liễu.

Bà bám vào bệ bếp một hồi lâu mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể, không đến nỗi ngã quy xuống.

Một lúc lâu sau, bà mới cúi đầu nói: “Nhưng với quan hệ giữa hai gia đình, Tiểu Huân không thể yêu đương với Lục Thước được, con bé không phải một đứa trẻ dễ rung động, mặc dù bình thường con bé không nói chuyện nhiều, thế nhưng con bé vẫn biết bảo vệ bản thân.”

Diệp Bạch cười một tiếng mỉa mai.

Giọng điệu của anh rõ ràng có chút đè nén: “Bởi vì người yêu đương với cô ấy là “Downey”, không phải Lục Thước! Nếu biết cậu ta là Lục Thước, cô ấy tuyệt đối sẽ không bắt đầu với cậu ta! Tên họ Lục kia tiếp cận cô ấy, đùa giỡn cô ấy... Rất xin lỗi cô, cháu nhất định phải nói như vậy, đây là sự thật.”

Bà Liễu đau lòng tới cực điểm.

Lục Thước và Tiểu Huân, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.

Một người là người mà bà đã dõi theo suốt quá trình trưởng thành, người còn lại lại lớn lên bên cạnh bà.

Làm thế nào thì bà cũng không thể nghĩ ra Lục Thước sao có thể làm như vậy, vậy thì sau này hai nhà gặp mặt phải làm sao đây?

Diệp Bạch dứt khoát nói hết tất cả. “Họ đã sống chung với nhau ba tháng!”

“Nhưng mà cô yên tâm, không mang thai, không phá thai, chia tay triệt để.” Bà Liễu cần thời gian để tiêu hóa.

Bà trầm mặc đi ra ngoài, ngồi trong khoảng sân nhỏ, con Labrador lại gần ngửi ngửi tay bà.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!