Vào ngày thứ ba sau khi họ chia tay, cậu đã đi xem mắt.
Hóa ra cậu không những không thích cô mà còn chưa bao giờ coi cô là bạn gái của mình.
Những điều này đều không quan trọng, quan trọng là người bên cạnh cậu, khiến cho Lục Huân sắc mặt tái nhợt.
Những người xung quanh cậu... Những người xung quanh cậu là chú Lục và dì Minh Châu.
Lục Huân sắc mặt tái nhợt, môi bắt đầu run rẩy, cậu là Lục Thước, hóa ra cậu là Lục Thước!
Tất cả mọi chuyện được lý giải.
Cuộc gặp gỡ của cậu với cô, việc cậu theo đuổi cô và những lời yêu thương của cậu vào ban đêm.
Không chỉ giả dối mà còn xen lẫn sự trả thù của cậu.
Người này không những chưa bao giờ thích cô mà thậm chí trong lòng còn ghét cô.
Toàn thân Lục Huân không thể cử động được.
Cảm giác khó chịu lúc này thực sự còn tệ hơn cả khi cậu bảo cô biến đi và đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Lục Thước cũng nhìn thấy cô.
Cậu bình tĩnh nhìn cô, trong mắt không có chút cảm xúc nào, như thể cậu chưa từng quen biết cô, như thể những cái ôm thân mật và nồng nàn trong đêm đó chưa từng tồn tại.
Bầu không khí kỳ lạ.
Lục Khiêm cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhìn theo ánh mắt của Lục Thước.
Ông sửng sốt: Đó là Lục Huân.
Đã nhiều năm không gặp, ông chỉ nghe thư ký Liễu nói rằng họ nuôi dạy cô rất tốt, con bé rất có triển vọng.
Ông chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp cô ở thành phố B.
Bà Liễu cũng không được tự nhiên, bà không ngờ lại gặp mặt nhà họ Lục, mối quan hệ giữa Lục Huân và nhà họ...
Cuối cùng, Minh Châu cũng nhìn thấy họ.
Bà Liễu buộc mình phải mỉm cười nói: “Là Lục Thước đang nói chuyện bạn bè mà thôi! Tôi chỉ tình cờ đến gặp Tiểu Huân, mấy ngày nay con bé khó chịu, Diệp Bạch gọi điện cho tôi, tôi lo lắng nến đến đây."
Minh Châu có chút giật mình.
Bà ấy nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy cô ở bệnh viện, cười hỏi: 'Có nghiêm trọng không? Có muốn tôi giúp tìm chuyên gia khám bệnh không?"
Lục Huân không nói gì. Cô dùng hết sức rời mắt khỏi Lục Thước. Cô chỉ lắc đầu.
Thấy cô ít nói, Minh Châu có chút tiếc nuối, nhìn Diệp Bạch nói: "Đây là bạn trai của Tiểu Huân sao?"
Bình thường Diệp Bạch chắc chăn sẽ không chọc giận Lục Huân.
Nhưng bây giờ, trong trận chiến này, tên khốn đó vừa vứt bỏ Lục Huân, lập tức đi xem mắt ở đây!
Anh mỉm cười vòng tay qua vai Lục Huân: “Đúng vậy! Tôi và Tiểu Huân đã hẹn hò được bảy tám năm rồi! Nếu không có gì bất ngờ bọn tôi sẽ sớm kết hôn thôi, lúc đó nhất định mời mọi người ăn kẹo mừng, còn muốn mời cậu Lục đến uống rượu chung vui.”
Minh Châu từ trước tới nay luôn ít để ý mấy chuyện nhỏ nhặt.
Lục Khiêm thì lại nhìn thật kỹ người thanh niên này.
Ông cảm thấy lời anh nói có gì đó không đúng!
Chẳng lẽ hai năm nay Lục Thước thật sự mắc phải một tật xấu, khiến người khác thất vọng?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!