Cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước xuống.
Mặc quần jean, chỉ cần nhìn là có thể đoán được người này cao hơn 1m8. Lục Thước nhận ra khuôn mặt đó.
Người đại diện của Lục Huân, Diệp Bạch.
Một người ưu tú trong ngành, 30 tuổi, tính tình không tốt lắm.
Diệp Bạch nhận ra cậu, đá mạnh vào cửa xe, trừng mắt nhìn Lục Thước, nhưng cuối cùng vẫn đi lên lầu.
Lục Thước đoán là Diệp Bạch tới gặp Lục Huân. Lúc này trong lòng cậu rất phức tạp, giống như nhà mình bị người khác lục lọi. Cậu cười tự giễu.
Cậu và Lục Huân đã chia tay, sau này cô có cưới ai cũng không liên quan đến cậu?
Trời đân sáng, mưa đã tạnh từ lâu.
Ở cửa có động tĩnh, Lục Huân được người đàn ông nửa đỡ nửa ôm, toàn thân bọc trong chiếc áo khoác cao bồi của Diệp Bạch, có vẻ rất rộng.
Trong tay Diệp Bạch cầm một túi hành lý nhỏ.
Ba người nhìn nhau, cảnh tượng thật kì diệu.
Lục Huân im lặng nhìn Lục Thước, Diệp Bạch mở cửa xe đỡ cô lên xe. Cô ngoan ngoãn ngồi lên đó.
Diệp Bạch đóng cửa xe lại đi về phía Lục Thước, anh là một người đàn ông rất đẹp trai, toàn thân toát ra khí chất hoang dã, không dễ chọc vào.
Lục Thước đối mặt trực diện với anh.
Diệp Bạch cười nói: "Cậu Lục, nghe tên đã lâu! Lục Huân không biết cậu là ai, nhưng tôi thì biết. Năm nay thực sự có lỗi với cậu vì để cậu hẹn hò bí mật với Lục Huân, được rồi, đều đã là người lớn, không ai để ý mấy điều này... Vì cậu Lục đã đề nghị chia tay nên chúng ta hãy chia tay một cách dứt khoát, tôi sẽ đưa Lục Huân đi, mọi thứ trong căn hộ của cậu vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu thứ gì, có thiếu cũng chỉ thiếu Lục Huân. Tôi nghĩ không thiếu những tài năng trẻ như cậu Lục sế không thiếu phụ nữ, chắc cậu Lục sẽ không nhai lại cỏ! Ôi, tôi quên nói cậu bạn biết, tôi khá thô lỗ và rất bảo vệ người của mình, nếu sau này cậu thay đổi ý định vẫn tiếp tục dây dưa với cô ấy, tôi nhất định sẽ đánh cậu răng rụng đầy đất, đến lúc đó tôi sẽ không quan tâm cậu có phải cậu chủ nhà họ Lục quý giá hay không!"
Giọng nói Lục Thước cứng ngắc: "Yên tâm!"
"Không thể tốt hơn đâu!"
Diệp Bạch gật đầu, lại trừng mắt nhìn cậu, lắc đầu rời đi.
Cửa xe mở ra rồi đóng sầm lại.
Chiếc Land Rover màu đen rất nhanh đã rời đi, nhanh đến nói Lục Thước không thể liếc mắt nhìn Lục Huân lần cuối.
Cô đã rời đi như vậy đấy.
Đi cùng một người đàn ông khác.
Là đàn ông, Lục Thước nhạy bén cảm giác được Diệp Bạch thích Lục Huân.
Cũng tốt, cô có người chăm sóc nên cậu yên tâm!
Lục Thước hơi ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi đi lên lầu.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!