Bà cụ nằm trên giường, yên tĩnh lặng lẽ.
Đời này bà ấy mất đi tình cảm, lại mất con gái, nhưng ông trời đã bù đắp cho bà ấy rất nhiều.
Tuy Minh Châu là vợ của Lục Khiêm.
Nhưng cô không phải là con gái do ông trời cho bà ấy hay sao!
Lục Khiêm ban đầu cũng không có hy vọng con nối dõi, cả đời không cưới vợ, bây giờ lại có Lục Thước thay ông chống đỡ nhà họ Lục, còn có Tiểu Lục U đáng yêu như vậy, bù đắp thiếu thốn vì không có Ôn Noấn bên cạnh.
Cũng đã đủ rồi!
Mùa thu tháng mười.
Tại sân bay quốc tế thành phố B, chuyến bay đến Mỹ cất cánh, ánh mặt trời chiếu lên đôi cánh xám bạc của máy bay.
Vô cùng chói mắt.
Lục Khiêm và Minh Châu, Hoắc Minh và Ôn Noãn, đứng sóng vai nhìn máy bay biến mất nơi đường chân trời.
Minh Châu nước mắt đầm đìa.
Lục Khiêm kiên nhẫn dỗ cô ấy: “Lúc xuất phát đã nói không khóc rồi, sao giờ lại không nhịn được rồi.”
Minh Châu cúi đầu.
Hoắc Minh nghiêng đầu, liếc nhìn em gái không có khí thế gì.
Một người thích khóc, một người biết dỗ phụ nữ.
Đúng là xứng đôi!
Anh muốn châm chọc mấy câu, nhưng Ôn Noãn lại trừng nhìn anh thì lại dịu dàng nói: “Yên tâm đi, anh và Sùng Quang đã thương lượng, sẽ không có chuyện gì, lại nói anh trai em cứ cách hai tháng sẽ đến đó công tác mà.”
Minh Châu ôm giận Lục Khiên không có công ty ở Mỹ.
Lục Khiêm thở dài: “Vậy chúng ta rời sự nghiệp đến đó!”
Minh Châu ngẫm nghĩ thôi vậy...
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã mười năm.
Sáng sớm tại thành phố N.
Trên tầng cao nhất của khu căn hộ cao cấp, trong phòng ngủ yên tĩnh, điện thoại bên gối vang lên không ngừng.
Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn không kiên nhẫn ngồi dậy.
Dưới nắng sớm, cơ bắp, làn da với cả bờ vai rộng, đường cong căng phồng dưới eo lưng tràn đầy sức lực và mê người, khiến người ta cũng phải loạn nhịp khi nhìn thấy.
Cậu nhìn điện thoại gọi đến, vẻ mặt kiềm chế: “Bố!”
Bên kia là Lục Khiêm, sáng sớm ông đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng tổng giám đốc, dặn dò con trai: “Thứ năm tuần này bố và mẹ con sẽ đến thành phố B, còn chuẩn bị một chút rồi gặp mặt cô bé nhà họ Tư đi.”
Lục Thước nhíu mày.
Hôn sự này được đề cập đến lúc cậu mười sáu tuổi, lúc đó cậu không phản đối, nhưng mấy năm qua cậu gần như đã quên mất, bị nhắc lại cậu cũng có chút không vui, vì thế nhíu mày: “Bố, đã là thời đại nào rồi! Còn có kiểu nghe theo bố mẹ sao?”
Lục Khiêm cũng có chút không vui.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!