Bà Tư gật đầu, không hỏi gì thêm, cậu hai nhà họ Tư dịu dàng nói: “Không phải muốn ăn lẩu sao? Bây giờ chúng ta đi, nếu không đợi lát nữa phải xếp hàng.”
Bà Tư đương nhiên đồng ý. Tại bãi đậu xe, hai chiếc xe RV màu đen đang đậu, cốp sau xe để hành lý.
Đúng vậy, sau lễ trao giải, Lục Khiêm muốn đưa Minh Châu quay về thành phố
Trước đó, Hoắc Minh và Lục Khiêm đã nói chuyện một lần.
Tài nguyên về các phương diện thành phố B đều vượt trội hơn thành phố C, cuối cùng Lục Khiêm đồng ý để lại Lục Thước ở nhà họ Hoắc, nghỉ đông và nghỉ hè thì quay về thành phố C, bình thường mỗi tháng sẽ đến hai ngày.
Minh Châu có chút không nỡ, nhưng cô tôn trọng lựa chọn của đứa nhỏ.
Lần này, Lục Thước về thành phố C với bọn họ trước.
Hai chiếc xe RV đen một trước một sau rời khỏi, một tiếng sau đã đến san bay, ngồi chuyên cơ quay về Lục viên thành phố C.
Xe dừng lại, Minh Châu xuống xe.
Cô đi đến dưới tán tử đằng, hít sâu một hơi: “Không khí ở đây ẩm ướt hơn thành phố B nhiều.”
Lục Khiêm tranh thủ ngắm nhìn cô.
Sau đó chỉ dẫn người làm lấy hành lý, còn ôm theo cô con gái nhỏ đáng yếu, dạo này Tiểu Lục U cứ bị nhiễm bệnh lạ.
Mất chân rồi thì phải!
Đi đâu cũng phải có bố ôm!
Bình thường Lục Khiêm đối xử với con trai cũng rất nghiêm túc, nhưng ông đối xử với con gái nhỏ lại vô cùng cưng chiều, quả thực giống hệt cách nuôi dưỡng Minh Châu lúc nhỏ, Minh Châu thực sự là chiều hư mất.
Lục Khiêm nói: “Con gái anh sẽ không bị chiều hư!”
Phòng trẻ em của Tiểu Lục U nằm sát bên phòng vợ chồng Lục Khiêm, trang trí giống hệt như phòng công chúa.
Lục Khiêm vẫn cảm thấy chưa đủ.
Ông tách một khu vực khác trong phòng ngủ của mình, đặt một chiếc sô pha nhỏ màu hồng và một chiếc giường nhỏ màu hồng.
Chỗ này, còn trải thảm lông dê màu trắng.
Càng khiến người ta thấy là nữa là trong phòng làm việc của mình, ông còn làm một cái phòng nhỏ màu hồng cho Tiểu Lục U.
Một ngày bận rộn trôi qua. Đêm khuya, Tiểu Lục U không chịu quay về phòng trẻ em. Cô bé ngủ trên chiếc giường nhỏ màu hồng, thơm tho ngọt ngào.
Minh Châu tắm xong, thơm lên gương mặt nhỏ trắng mịn của cô bé, quay về địa bàn của mình, Lục Khiêm đang xem báo cáo trông có vẻ còn bận.
“Vẫn đang bận sao?” Minh Châu ôm lấy ông từ phía sau, có chút làm nũng.
Lục Khiêm nắm tay cô: “Tổng công ty dời về thành phố C, dù sao cũng phải bận rộn một hồi! Năm trước anh phải vất vả chăm sóc cho Tiểu Lục U rồi!”
Minh Châu tựa vào sau lưng ông, có chút đau lòng nói: “Con bé rất ngoan.”
Ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Sao anh lại để cái giường nhỏ trong phòng ngủ vậy, nhỡ đâu con bé tỉnh lại nhìn thấy...”
Lục Khiêm khẽ cười thành tiếng: “Em muốn làm?” Minh Châu đỏ mặt, lắp bắp phản bác: “Em không có ý này!”
Lục Khiêm đặt giấy tờ trong tay xuống.
Ông kéo cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa mặt cô rồi hôn lên chóp mũi: “Đợt này bận rộn khiến em thấy trống vắng rồi!”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!