Cô nhìn Lục Khiêm chăm chú, người cô yêu, khẽ nói: “Đầu tiên là cám ơn nhân viên công tác của đoàn phim, cám ơn ban giám khảo, cũng cám ơn các khán giả yêu mến tôi! Dự tính tiếp theo... Có có thể là chuyển nhà, đổi nơi sinh sống, sau đó thì làm bà Lục!”
Ánh mắt cô chứa đầy niềm vui.
Cả người cô càng sáng chói hơn cả ánh đèn trên sân khấu.
Bởi vì trong mắt cô có người cô yêu.
Người dẫn chương trình ngây người một lúc, sau đó nhiệt tình mời Lục Khiêm lên sân khấu.
Lục Khiêm đứng dậy bước lên sân khấu.
Ông khẽ ôm lấy Minh Châu, sau đó nói: “Chúc mừng bà Lục của chúng ta!” Minh Châu cũng rất kích động.
Khóe mắt ẩm ướt.
Lục Khiên xoa đầu cô: “Là chuyện vui, không được khóc!”
“Em mới không khóc đâu!”
Cô nhỏ giọng cãi lại, căn bản không rời mắt, chỉ nhìn chằm chằm chú Lục của
Mọi người ngồi dưới khán đài đều không nói gì, cả lễ đường đều yên lặng.
Rất nhiều người đều ngưỡng mộ Minh Châu.
Ngưỡng mộ cô có thể được ông Lục cưng chiều.
Nhưng bọn họ không hề biết, Minh Châu đã trải qua bao nhiêu kiên trì và nỗ lực bám lấy, tình yêu của cô dành cho Lục Khiêm nhớ mãi không quên đến nhường nào mới có thể đợi được đến ngày hôm nay.
Những năm tháng không chắc chắn kia.
Cô cũng từng thử quen người khác, nhưng thực sự khi gặp được người động lòng thì người khác đều không là gì cả.
Hàng cuối cùng trong lễ đường. Cậu hai nhà họ Tư đang ngồi, bên cạnh anh ta là vợ mới cưới của mình.
Sau nhiều lần xem mắt, cuối cùng anh ta cũng kết hôn rồi, gia thế vợ mới cưới rất tốt, vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp.
Tính tình dịu dàng, rất hiểu chuyện. Tính cách không giống như Minh Châu.
Cậu hai nhà họ Tư yên lặng nhìn người trên sân khấu, nhìn dáng vẻ cô rực rỡ chói lóa như vậy.
Thực ra anh ta thích cô cũng bốn năm năm rồi.
Chuyện xem mắt năm đó của anh ta và Minh Châu cũng không phải ngẫu nhiêu.
Anh ta từng rất muốn cưới cô, nhưng anh là người nhà họ Tư, anh ta cũng rất tỉnh táo... Một khi phát hiện một người phụ nữ vĩnh viễn không có khả năng yêu mình, trong lòng cô ấy luôn chứa đựng một người khác.
Rút lui, là chuyện đứng đắn nhất nên làm.
Cậu hai nhà họ Tư khẽ cười, nụ cười có chút thất thần và tiếc nuối.
Vợ anh ta ở bên cạnh nghiêng qua, khẽ nói: “Văn Lễ, lát nữa chúng ta đi ăn lẩu đi!”
Cậu hai nhà họ Tư định thần lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!